Giang Húc Đông bắt đầu biến mất.
Không phải kiểu biến mất khiến ai đó phải báo giáo viên. Cậu vẫn đến lớp, vẫn ngồi yên chỗ, vẫn nộp bài đúng hạn. Nhưng không còn ánh mắt dõi theo cửa ra vào, không còn những lần khẽ gật đầu khi Tĩnh Tuyền lặng lẽ đặt xuống một cuốn sách hay túi bánh.
Thứ duy nhất còn sót lại là những trang giấy – nhòe mực, vẽ những đường xoắn chặt lại như hố sâu vô tận. Có hôm là một cánh cửa không có tay nắm. Có hôm là bóng người nhỏ xíu đứng trong rừng rậm toàn mắt trừng trừng. Không ai hỏi, cậu cũng không giải thích. Cứ thế, những bức vẽ ngày càng tối hơn.
Tĩnh Tuyền phát hiện điều đó khi vô tình cầm nhầm vở phác họa của cậu trong phòng thiết bị. Cô đứng lặng hàng phút, ngón tay siết lấy mép giấy.
“Húc Đông…”
Cậu không ngẩng lên. Ngay cả khi cô đứng trước mặt, ánh mắt cậu vẫn lặng như nước đá.
Tĩnh Tuyền không nói gì nữa. Cô chỉ ngồi xuống, đặt lại cuốn vở. Một lúc sau, cô lấy từ trong túi ra một chiếc máy nghe nhạc cũ kỹ – không wifi, không màn hình cảm ứng. Chỉ có một bản nhạc piano nhẹ nhàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT