Nhiên Đăng hơi nhíu mày, mà Vân Tiêu đã đến ngay trước mặt y, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lắc lư, tiến hành bấm ngón tay suy tính.
Nhiên Đăng nói: "Dù chưa đến tay của bần đạo, nhưng bảo vật kia xác thực hữu duyên cùng với bần đạo!"
Vân Tiêu lại hỏi: "Nếu như thế, bảo vật kia thế nhưng là Phó Giáo Chủ vào trước đây liền biết ở nơi nào, mà chưa đi lấy?"
"Đúng vậy!" Nhiên Đăng lạnh nhạt nói: "Ta đã sớm biết bảo vật kia ở nơi nào, chẳng qua là chưa đến thời cơ xuất thế, cho nên vẫn luôn lặng lẽ chờ."
"Đã sớm biết ở nơi nào, Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng vì sao không đi đến đó chờ đợi? Mà phải chờ Đa Bảo sư huynh tiến đến lấy, mới đến nơi đây hỏi tội?"
Vân Tiêu nhẹ giọng hỏi, lời nói không vội vã, khí định thần nhàn.
Không đợi Nhiên Đăng trả lời, Vân Tiêu lại nhẹ nhàng nói một câu: "Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng, bây giờ đã không phải là thời Viễn Cổ, cũng không phải là thấy bảo vật không tệ, nói một câu hữu duyên cùng với chính mình, liền có thể ra tay cướp đoạt. Nếu nói đến duyên phận, bảo vật kia nếu như đã rơi vào trong tay của Đa Bảo sư huynh, tất nhiên là càng thâm hậu hơn một ít cùng với duyên phận của sư huynh ta, Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng cần gì phải hùng hổ dọa người như thế?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play