Thấy tiểu hài nhi không còn tức giận, Mộc Cẩm khẽ mỉm cười, đưa tay lên chọc nhẹ vào má hắn. Y không để ý đến ánh mắt trừng trừng của đối phương, tự nhiên cầm lấy thanh chủy thủ vừa bị mình ném sang một bên, đưa lên ngắm nghía.
Ngay từ đầu, Mộc Cẩm đã để ý đến thanh chủy thủ này. Nó hẳn là vật dụng mà đứa nhỏ này thường dùng khi luyện tập ở giáo trường, gần gũi với người nhưng chưa từng được mài sắc. Chỉ là không biết từ lúc nào, hắn đã lén mang nó về tẩm cung.
Một thanh chủy thủ chưa được mài sắc chẳng có sức sát thương gì, cầm trong tay chắc chỉ để tìm chút an tâm mà thôi. Mạc Chước liếc nhìn Mộc Cẩm đang chăm chú ngắm nghía thanh chủy thủ, trong lòng tự hỏi vì sao người này lại đến tẩm cung của mình hai lần trong một ngày.
Chẳng lẽ đối phương nghe tin mình tiết lộ đường đi mà vẫn chưa tìm được quốc sư đại nhân, nên đêm đến lại lẻn vào cung để tìm chìa khóa? Hay là vì kẹt lại trong cung không tìm được lối ra nên quay lại tìm mình?
Nhìn vẻ mặt vô tư không chút lo lắng của Mộc Cẩm, Mạc Chước càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao. Nếu người này thật sự là đồ đệ của quốc sư, thì việc để y trốn trong cung cả đêm cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nghĩ vậy hắn liền quay người hướng về phía Mộc Cẩm. Nhưng chưa kịp mở miệng, Mộc Cẩm đã đột ngột kéo cổ áo hắn ra.
Vừa lúc hắn quay người nhìn về phía mình, Mộc Cẩm chợt nhận ra trên cổ hắn có một vết thương nhỏ đang lan rộng. Quả nhiên khi kéo cổ áo xuống, y thấy trên lưng đối phương chi chít những vết roi đánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play