“Hài tử, ngươi chịu khổ rồi!” Thư Mộng Lan vừa rơi nước mắt vừa nói, trôi qua hơn mười phút mới buông Lục Trần ra.
“Cũng không đến mức chịu khổ.” Lục Trần lắc đầu, trong lòng cũng không quá kích động mà rất bình tĩnh, mở miệng kêu một câu: “Mẫu thân.”
“Hài tử ngoan, mẫu thân có lỗi với ngươi!” Thư Mộng Lan lấy tay vuốt ve mặt Lục Trần, tầm mắt mơ hồ lại có xu hướng rơi nước mắt.
“Ngồi trước đi!” Lục Trần nói.
Hai mẹ con ngồi trên ghế đá bên cạnh, ánh mắt Thư Mộng Lan nhìn chằm chằm Lục Trần, ân cần hỏi: “Hài tử, sao ngươi lại tìm được thành Phi Tuyết?”
“Lão già nói cho ta biết.” Lục Trần trả lời một câu, thấy mẫu thân lộ ra vẻ khó hiểu thì ho khan một tiếng nói: “Lão già chính là phụ thân.”
“Cái đứa này… sao lại gọi phụ thân ngươi…” Thư Mộng Lan trách cứ nói, nhưng nói được một nửa lại phát hiện mình vốn không có tư cách trách cứ con trai, nàng thở dài một hơi, chuyển đề tài hỏi: “Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play