Mặt khác, có một món pháp bảo thuận tay là được rồi, những thứ khác có giữ lại cũng vô dụng, đương nhiên có thể giữ lại vài món, ví dụ như loại pháp bảo phòng ngự, đặc biệt pháp bảo công kích.
“Ta giữ lại những thứ đồ rác rưởi này cũng vô dụng, vốn muốn ném đi, nhưng nhìn ngươi đáng thương, nghèo rớt mồng tơi, thế nên mang về.”
Lục Chính Hằng nghe nói như thế, hận không đánh chết được tên gia tử bại hoại này, nhiều pháp bảo đứng đầu như vậy lại còn nói muốn vứt bỏ.
Chỉ cần hắn dám ném xuống, xem mình đánh chết hắn không.
“Mặt khác, ngươi giữ lại những thứ này có thể tiến hành ban thưởng cho người có công, còn nữa, nếu ai dám để ý đến nhóm pháp bảo này thì ngươi liền báo tên của ta.” Lục Trần u ám nói, chẳng qua nói tới đây thì chuyển hướng: “Ở Hoang vực thì ta không có uy danh gì, nếu như ở Thanh vực và Huyền vực, ngươi vừa báo tên của ta, cho dù là Thánh vương cũng có thể bị dọa chạy.”
Lục Chính Hằng nghe nói như thế, có phần co quắp, hắn rất nghi ngờ ở bên ngoài đứa con trai này làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi.
Nói tên hắn có thể hù dọa cường giả tu hành tuyệt đỉnh loại Thánh vương, điều này cũng quá khoa trương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT