Đại Kiều đứng lên đi đến phòng bếp một lần nữa lấy một chén nước ấm lại đây, sau đó bỏ vào trong chén nước ấm một viên ngọc châu tử, cùng Hoắc Trì bưng ra ngoài sân.
Đái Thục Phương vào lúc này cái gì cũng không muốn ăn không muốn uống, có điều nhìn thấy Đại Kiều săn sóc như thế, bà không muốn làm cho con khổ sở, liền nhận chén nước.
Nhưng kỳ quái chính là vừa nãy trong dạ dày rõ ràng rất không thoải mái, sau khi uống một hớp nước, bà lại thoải mái lên, trong dạ dày ấm áp, giống như có thứ gì đó bao vây lại.
Bà uống một hớp lại một hớp, rất nhanh đã uống cạn chén nước.
Chung Khang Đức nhìn bộ dáng này của bà, còn tưởng rằng bà rất khát nước: “Em còn muốn uống không? Anh lại đi rót một chén cho em?”
Đái Thục Phương lắc đầu một cái: “Không cần, em không khát, chính là chén nước Đại Kiều rót cho em uống rất ngon, Đại Kiều, dì Phương cảm ơn con.”
Bà đột nhiên nhớ tới mấy năm trước bệnh tình bà cụ nhà họ Mao nguy kịch, trong lòng nghĩ đến này trong nước này có khả năng là bị bỏ thêm đồ vật, có điều vì bảo vệ Đại Kiều, bà không nói ra, ngay cả Chung Khang Đức bà cũng sẽ không nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play