Bởi vì tên Tiểu Đông Vân nghe không hay cho lắm, không nhẹ nhàng tao nhã cho lắm, cho nên công ty lấy cho cô bé một cái nghệ danh, tên là Kiều Mạn Vân.
Chẳng qua là nhà họ Kiều vẫn quen cô bé là Tiểu Đông Vân.
Lúc này hai người An Bình và Đái Hiểu Tuyết đã uống say khướt, đầu hai người choáng váng, não căng ra, vẫn đỡ nhau đi vào phòng ngủ.
Đái Hiểu Tuyết vừa đi vừa liên tục cằn nhằn: “An Bình, nếu tôi không thi đỗ đại học, tôi có thể đến tiệm cơm làm công nhân rửa bát được không?”
An Bình đập tay cái tét, nói: “Không thành vấn đề, nếu cô sống không tốt cứ tìm đến tôi, tôi nuôi cô.”
Đái Hiểu Tuyết nghe thấy vậy, cảm động giả vờ khóc hai tiếng: “An Bình anh đối với tôi tốt quá, tôi yêu anh.”
“Ầm” hai tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT