Đái Thục Phương nghe có người kêu mình, thì quay đầu lại nhìn, lúc này bà ngẩn người: “Chung Khang Đức? Ông là Chung Khang Đức có phải không?”
Chung Khang Đức thấy bà nhận ra mình thì ý cười sâu trong đôi mắt ông ấy lại càng đậm: “Vừa nãy tôi nhìn thấy bà đi ngang qua, tôi còn tưởng mình nhìn lầm rồi, không ngờ thật sự là bà!”
Đái Thục Phương lấy tay vén sợi tóc mai, cười nói: “Tôi cũng già rồi, nếu ông nhận sai cũng là chuyện bình thường!”
Chung Khang Đức nhìn bà với đôi mắt hẹp và dài, rồi nói: “Không, trông bà không già đi chút nào cả, vẫn giống hệt như năm đó!”
Hai gò má của Đái Thục Phương nóng lên, bà mở đề tài: “Không phải ông ra nước ngoài rồi sao? Trở về từ khi nào thế?”
Trước đây Chung Khang Đức từng là hàng xóm của nhà mẹ đẻ bà, trước kia là nàng nhà mẹ hàng xóm, hai người họ cũng xem như là lớn lên cùng nhau, sau đó tình hình trong nước có chút bất ổn, nhà họ Chung đã lập tức bán gia sản, và nghĩ cách cho cả nhà đi ra nước ngoài.
Trước khi đi, Chung Khang Đức đã từng tới khuyên bọn họ, bảo bọn họ cũng nên đi, chẳng qua là khi đó bất kể là nhà mẹ đẻ của bà, hay nhà họ Hoắc cũng đều không nghĩ tới việc phải rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT