Edit Ngọc Trúc
Ánh mặt trời rực rỡ, nhưng tình cảnh trước mắt lại như một màn đêm tối tăm.
“Có ý gì?” Ninh Ngọc cảm thấy mười ngón tay lạnh buốt, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát nổi vì xúc động. “Con khi nào nói con muốn ở lại?”
Ninh Văn Bân không trả lời, chỉ lạnh lùng dán mắt vào Lý Hào đứng trước mặt cậu.
Lý Hào không biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng thèm để tâm đến lời cảnh cáo của Ninh Văn Bân.
“Trẻ con luôn có tính phản nghịch, không biết ai mới thực sự đối tốt với mình.” Ninh Văn Bân chẳng hề tức giận, trái lại còn cười lạnh, giọng điệu đầy cảm khái. “Chỉ nhìn thấy một mảnh đất nhỏ trước mắt mà nghĩ mình đã là người trưởng thành? Là một người cha, ta phải giúp con loại bỏ những lựa chọn sai lầm khác.”
“Con không cần ai giúp con quyết định.” Ninh Ngọc siết chặt hai tay, hơi thở gấp gáp làm lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu nhìn lướt qua những cảnh vệ canh phòng nghiêm ngặt xung quanh, rồi lần nữa hướng ánh mắt về phía Ninh Văn Bân. “Con là một người trưởng thành, con có thể tự chịu trách nhiệm cho quyết định của chính mình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT