Edit Ngọc Trúc
Hoảng thần nửa ngày, Ninh Ngọc mới trấn tĩnh lại, suy nghĩ hỗn loạn dần rõ ràng, nhớ lại chuyện mà Dương Phi Thần vừa nhắc tới về Lý Hào.
Cậu tò mò hỏi: “Cậu quen biết Lý Hào đã lâu rồi sao?”
“Cũng gần như vậy đi, tôi đến chim di trú thì hắn đã ở đó rồi.” Dương Phi Thần cười cười, từ sau eo rút ra một cây bút ký hiệu, cúi người vùi vào chiếc Carlo kéo nắp xe trước. “Vừa đến mấy ngày đầu tôi đặc biệt sợ hắn. Khi chim chàng làng đưa tôi vào đội hắn, tôi cảm giác đời mình coi như xong rồi. Đêm hôm đó tôi còn không dám ngủ.”
Cậu ta thành thạo đánh dấu ký hiệu lên ống khí: “Đặc biệt là hắn ta buổi tối còn không ngủ nhiều, hơn nửa đêm cứ mở mắt nhìn chằm chằm. Đi tiểu đêm mà gặp có thể bị hù chết.”
“Nhưng rồi cũng quen thôi. Ở chung lâu mới biết thực ra cũng không đáng sợ lắm.”
Ninh Ngọc vẫn chưa kịp phản ứng cậu ta đang làm gì, chỉ gật gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc về lời nói ấy.
Giây tiếp theo, cậu liền thấy Dương Phi Thần túm chặt một đoạn dây điện cao thế quấn quanh cuộn dây, đột nhiên giật mạnh.
Ninh Ngọc trừng lớn hai mắt, vội vã duỗi tay ngăn lại: “Ê! Cậu mau buông nó ra!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT