“Sao!”

Cơn choáng váng dữ dội ập đến khi thần hồn xuyên qua, khiến Tạ Tịch Tinh nhíu mày thật chặt. Âm thanh bên tai ban đầu còn mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng.

“Tạ Tịch Tinh, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Còn dám đến đây tố cáo tôi? Tôi nói cho cậu biết, ly nước này cậu đã uống thì cứ uống đi! Có trách thì chỉ có thể trách cậu không cẩn thận. Muốn tôi vì chuyện này mà trừng phạt Cát Tiến ư? Không có khả năng!”  

Cơn đau nhói liên tục giằng co ở huyệt Thái Dương của cậu—đây chắc chắn là tác động của việc xuyên qua.  

Yết hầu cũng bỏng rát như có lửa đốt, dường như có liên quan đến thứ nước mà giọng nói kia vừa nhắc đến.  

“Còn nữa, đừng có mơ chuyện rời nhóm! Cậu thực sự nghĩ công ty cho cậu vào là để biến cậu thành ngôi sao à?”  

“Ngây thơ quá rồi!”  

“Nhóm nhạc nào cũng cần một kẻ hứng chịu chỉ trích. Công ty giữ cậu lại chỉ để cho những kẻ khác giẫm lên mà leo lên cao thôi.”  

“Muốn rời nhóm? Cậu có đủ tiền bồi thường hợp đồng không?”  

Ai đang nói chuyện ồn ào thế ? Phiền chết đi được!  

Còn muốn giẫm lên đầu ta để tiến thân? Lá gan to thật đấy!  

Tạ Tịch Tinh cảm thấy mình không thể nhịn thêm nữa. Dù linh hồn và cơ thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, cậu vẫn chậm rãi mở mắt, hạ mí mắt xuống, không vui nhìn người đàn ông trung niên lải nhải trước mặt.  

Người đại diện vốn định tiếp tục mắng, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm như mực của Tạ Tịch Tinh. Hắn bỗng dưng rùng mình, những lời định nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.  

Sao Tạ Tịch Tinh bỗng dưng như biến thành một người khác vậy? Người đại diện thầm nghĩ. Nhưng rốt cuộc thay đổi ở đâu, hắn lại không thể nói ra được.  

Cố gắng lấy lại khí thế, hắn gắt lên một câu: 

“Nhìn cái gì mà nhìn?!” 

“Còn 20 phút nữa là phát sóng trực tiếp, mau chuẩn bị đi! Nếu làm trễ chương trình, cứ chờ mà xem hậu quả!”  

Sau đó, người đại diện thậm chí không dám nhìn vào mắt Tạ Tịch Tinh thêm lần nào nữa. Hắn vội vàng cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi.  

Căn phòng trở nên vắng lặng. Lúc này, Tạ Tịch Tinh mới xoa nhẹ cổ họng và huyệt Thái Dương, nơi vẫn còn đau nhức, rồi quay đầu nhìn về phía luồng khí lạnh đang lan tỏa ở bên cạnh.  

Nơi đó có một hồn ma lơ lửng. Khuôn mặt vẫn còn khá rõ nét, trông có vẻ là một hồn ma mới vừa rời khỏi cơ thể chưa bao lâu.  

Gương mặt hồn ma này có năm, sáu phần giống cậu—hẳn là linh hồn của nguyên chủ thân thể này.  

Tạ Tịch Tinh nhìn hồn ma, rồi chỉ vào chính cơ thể mình, thầm hỏi:  

“Ngươi muốn quay lại không?”  

Luồng khí đen quanh hồn ma thoáng chững lại, rồi nó lắc đầu.  

“Vậy để ta tiễn ngươi đi nhé?”

Tạ Tịch Tinh khẽ nhấc ngón tay, một ngọn lửa nhỏ màu lam bùng lên—thứ mà mắt thường của người phàm không thể nhìn thấy.  

Hồn ma lập tức hoảng sợ, bay lùi ra xa một khoảng lớn, điên cuồng lắc đầu.  

“Không muốn quay lại, cũng không chịu đi, sao mà phiền phức thế.”  

Tạ Tịch Tinh liếc hồn ma một cái đầy thiếu kiên nhẫn.  

“Nếu không thì đi theo ta?”  

Hồn ma đang lắc đầu suýt rơi cả đầu xuống bỗng dừng lại. Luồng khí đen quanh nó khẽ vặn vẹo, rồi yếu ớt bay về phía Tạ Tịch Tinh một đoạn ngắn.  

Vậy là đồng ý rồi nhỉ? Tạ Tịch Tinh nhướng nhẹ mày.  

Cậu cắn nhẹ vào ngón áp út bàn tay trái, để lại một vệt máu nhỏ.  

“Lại đây, lập khế ước nào.”  

Hồn ma rụt rè bay đến, ôm lấy ngón tay đang chảy máu của cậu.  

Vừa lập khế ước, Tạ Tịch Tinh vừa xem xét ký ức của hồn ma này.  

“Từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện…"  

“Dựa vào phát sóng trực tiếp ca hát để bước chân vào giới giải trí, gia nhập nhóm nhạc nam, debut làm idol… nhưng lại gặp phải một đám cặn bã.”  

“Không những không giúp đỡ cậu phát triển bình thường, bọn họ còn cố ý chèn ép để mình nổi bật hơn. Mỗi ngày thuê thủy quân bôi xấu cậu, thậm chí còn hạ thuốc để phá hủy giọng hát của cậu…”  

Xem đến đây, ngay cả Tạ Tịch Tinh cũng cảm thấy không nỡ tiếp tục.  

“Chậc chậc, thảm quá đấy, người anh em.”  

Cậu dịu dàng xoa đầu hồn ma đang tỏa ra khí đen.  

“Đi thôi, quỷ xui xẻo . Xem thử đám cặn bã này còn định giở trò gì nữa.”  

Có được con quỷ đầu tiên trong thế giới mới, Tạ Tịch Tinh chuẩn bị hành động.  

Cậu nhìn quanh, đánh giá tình hình xung quanh. Dường như nơi này là một phòng vệ sinh bị bỏ hoang.

Có lẽ người đại diện cố tình chọn nơi này để đe dọa hồn ma xui xẻo. 

Cũng may hồn ma này còn có chút đầu óc, trước khi chuyện xảy ra đã bật chế độ ghi âm trên điện thoại, giấu trong túi quần.  

Tạ Tịch Tinh kiểm tra một lượt rồi lưu lại bản ghi âm cẩn thận.  

Buổi phát sóng trực tiếp là thứ bắt buộc phải tham gia. Nhưng vấn đề là, trước kia hồn ma xui xẻo này ít nhất còn biết ca hát, còn cậu thì vừa không biết hát, cũng chẳng biết nhảy. 

Cổ họng hiện tại vừa khàn vừa đau, dù có biết hát thì cũng chẳng thể cất giọng.  

Phải tìm cách khác thôi. 

Cơn choáng váng do xuyên không vừa mới qua đi, đầu cậu vẫn còn hơi mơ hồ. Nghĩ một chút, cậu quyết định rửa mặt cho tỉnh táo.  

Chậm rãi bước đến bồn rửa tay, cậu nhìn vào gương—  

.Khoan đã. Đây là ai? 

Sao lại có thể xấu thế này?

Tạo hình của nguyên chủ thật sự quá đáng.  

Có vẻ như để cố tình tạo hiệu ứng "gò má sắc sảo", người trang điểm đã đánh kem nền tối hơn ít nhất hai tông so với màu da thật.  

Tạo khối sống mũi và đường viền gương mặt cũng quá đậm, khiến cả khuôn mặt trông nhem nhuốc kỳ lạ.  

Nhưng thứ thảm họa nhất vẫn là đôi mắt.  

Đây vốn dĩ là phần đẹp nhất trên khuôn mặt Tạ Tịch Tinh, nhưng lại bị trang điểm đến mức thảm hại.  

Hàng lông mày vừa rậm vừa thô, nằm sát nhau đến mức khiến cậu trông vừa dữ tợn, vừa đáng khinh.  

Đôi mắt vốn dài và có đuôi mắt hơi hếch lên, đúng chuẩn mắt đào hoa, lại bị biến thành mắt tam giác chỉ vì kẻ eyeliner quá dày. Dưới mắt còn bị vẽ hai đường bọng mắt cực nặng.  

Nhìn chính mình trong gương, Tạ Tịch Tinh sững sờ mất mấy giây.  

Xấu đến mức không chịu nổi. 

Nhưng mà… đây lại là chính cậu.  

May mà nhà vệ sinh có nước. Trên bồn rửa tay còn có một lọ sữa rửa mặt.  

Tạ Tịch Tinh nhìn khuôn mặt xấu xí của mình, cảm thấy không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.  

Cậu lập tức bóp hai đống lớn sữa rửa mặt, mạnh tay tẩy sạch lớp trang điểm quái dị trên mặt.  

Thuận tiện, cậu còn tiện tay gột sạch phần tóc mái màu xanh lá đậm trông chẳng khác gì rong biển.

Tạ Tịch Tinh dùng khăn giấy lau sơ qua mái tóc ướt, hút bớt những giọt nước còn đọng lại. Sau đó, cậu dùng tay vuốt toàn bộ tóc ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn.  

Cậu nghiêng đầu nhìn vào gương, đánh giá diện mạo của mình lúc này. Hiện tại, gương mặt trong gương đã có tám phần giống với cậu trước kia. Khi linh hồn và cơ thể dần dung hợp hoàn toàn, sẽ có một ngày cậu hoàn toàn khôi phục lại diện mạo vốn có.  

Với nhan sắc này, tạm thời cứ dùng trước đã.  

Tạ Tịch Tinh xuất hiện trước cửa phòng phát sóng trực tiếp với diện mạo mới.  

Ngay lập tức, hai thành viên khác của nhóm "Tân Mùa Hạ"—Hạ Nhạc Thiên và Cát Tiến—cùng người quản lý đều sững sờ.

Nhóm nhạc này được định hình theo phong cách quý tộc châu Âu, thiết kế chủ yếu xoay quanh đội trưởng Hạ Nhạc Thiên.  

Hạ Nhạc Thiên có mái tóc xoăn màu hạt dẻ nhạt, kết hợp với nụ cười rạng rỡ, trông đúng chuẩn một vị tiểu vương tử quý tộc ngây thơ không vướng bụi trần.  

Nhưng các thành viên còn lại thì không được hưởng đãi ngộ tốt như vậy.  

Ngoài Chư Tiềm hiện không có mặt, nhóm "Tân Mùa Hạ" gồm ba người, nhưng trang phục lại được chia thành ba cấp bậc rõ rệt.  

Hạ Nhạc Thiên mặc bộ quần áo may đo tinh xảo từ chất liệu lụa thượng hạng, dù kiểu dáng có phức tạp hoa lệ nhưng vẫn tôn lên vẻ sang trọng và vóc dáng mảnh khảnh của hắn.  

Cát Tiến thì kém hơn một bậc—dù trang phục không đến mức rẻ tiền nhưng cũng chỉ được coi là bình thường.  

Còn Tạ Tịch Tinh thì thua xa cả hai.  

Dù bề ngoài có vẻ cùng phong cách, nhưng áo sơ mi kiểu châu Âu hắn mặc thì vừa nhăn nhúm vừa cũ kỹ, phần viền đăng ten còn treo vài sợi chỉ thừa đang lơ lửng vặn vẹo, thô ráp vô cùng.  

Dù vậy, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm khó coi, bộ quần áo rẻ tiền trông như hàng thanh lý 9 tệ 9 miễn phí ship này cũng không thể che lấp khí chất của cậu.  

Giờ phút này, cậu đứng cạnh Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn không hề lép vế, thậm chí còn có phần nổi bật hơn. 

Tạ Tịch Tinh trước đây tính cách nhút nhát, chưa bao giờ dám phản kháng. Nhưng hôm nay, cậu liên tục có những hành động khác thường.  

Thấy sắc mặt Hạ Nhạc Thiên thay đổi, người đại diện lập tức chất vấn Tạ Tịch Tinh:  

“Ai cho phép cậu—”  

Câu hỏi còn chưa dứt, đã bị nhân viên chương trình cắt ngang

Người đến là một nữ sinh trẻ tuổi, vội vã chạy tới, “ Tân Mùa Hạ , Tân Mùa Hạ đã chuẩn bị xong chưa?”  

Cô quét mắt nhìn ba người một lượt, đến khi nhìn thấy Tạ Tịch Tinh thì rõ ràng sững lại một chút, thầm khen ngợi trong lòng. Trước đây tại sao không nhận ra rằng trong Tân Mùa Hạ còn có một người nhan sắc xuất sắc như vậy chứ?  

Sau khi thoáng đánh giá, cô cau mày nhìn Tạ Tịch Tinh,

“Sao lại có một người chưa trang điểm thế này?”  

“Thôi, không kịp nữa rồi, phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu.” Nhân viên công tác lại liếc nhìn gương mặt khiến cô kinh diễm kia, 

“Không trang điểm cũng được, mau vào phòng phát sóng đi.”  

Truyền Hình Quả Cam là một đài giải trí hàng đầu trong nước, sở hữu nhiều chương trình có rating đứng đầu. Lần này, nhóm nam Tân Mùa Hạ đã rất vất vả mới có cơ hội tham gia chương trình tổng hợp chủ chốt của Truyền hình Quả Cam , một chương trình có sức ảnh hưởng rộng lớn.  

Chương trình này đã nổi tiếng nhiều năm, theo sự phát triển của công nghệ, hình thức phát sóng cũng thay đổi từ ghi hình trước sang phát sóng trực tiếp. Hiện tại, đây gần như là chương trình thực tế hot nhất. Ngay cả nhân viên hậu trường nhỏ bé của chương trình cũng không phải là người mà một nhóm nhạc như Tân Mùa Hạ có thể dễ dàng đắc tội.  

Nhân viên công tác đứng bên cạnh giám sát, người đại diện cũng không thể truy cứu lý do tại sao Tạ Tịch Tinh không trang điểm, chỉ có thể nhìn ba người của Tân Mùa Hạ đi theo nhân viên công tác đến phòng phát sóng.  

Chương trình phát sóng trực tiếp theo từng phân đoạn. Tiết mục biểu diễn tập thể của Tân Mùa Hạ đã diễn ra ở phần mở màn. Hiện tại, chương trình sẽ phát sóng trực tiếp phần biểu diễn cá nhân của các thành viên. Nếu biểu diễn xuất sắc, sẽ giúp tăng lượng fan cá nhân, vì vậy cả ba đều rất cố gắng chuẩn bị.  

Quỷ xui xẻo khá giỏi ca hát, nhưng nhảy múa thì thực sự không ra gì.

Vì vậy, trước đây cậu gần như dành trọn 24 giờ mỗi ngày để tập luyện trong phòng vũ đạo, không biết mệt mỏi mà rèn luyện nhảy múa.  

Thậm chí, cậu còn trực tiếp ngủ luôn trên sàn phòng tập, chỉ để lần này có thể rửa sạch cái danh "phế vật cả hát lẫn nhảy".  

Nhưng ai ngờ, dù cậu đã nỗ lực liều mạng như vậy, cuối cùng lại bị hủy hoại hoàn toàn chỉ vì một ly thuốc do kẻ xấu hãm hại. Thậm chí, trong lúc kiệt sức và tuyệt vọng tột cùng, cậuđã từ bỏ cả mạng sống.  

Trong hành lang dẫn đến phòng phát sóng, đội trưởng Hạ Nhạc Thiên dừng lại, giơ tay lên giữa không trung, nở nụ cười tỏa sáng đầy năng lượng, phấn chấn nói:  

“Phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng nhau hô khẩu hiệu nào!”  

“Nào! Tân Mùa Hạ, cố lên, cố lên, cố lên!”  

Cát Tiến cũng lập tức đặt tay mình lên mu bàn tay của Hạ Nhạc Thiên, hưởng ứng:  

“Tân Mùa Hạ  , cố lên!”  

Ngay cả nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng mỉm cười đầy vẻ hiền từ, nhìn hai người họ thể hiện sự hòa hợp và đoàn kết.  

Chỉ có Tạ Tịch Tinh là không có bất kỳ động tác nào.  

Thấy cậu đứng yên, Hạ Nhạc Thiên hơi nghiêng đầu, đầy thắc mắc nhìn sang cậu, rồi cất giọng hỏi:  

“A Tinh?”  

Tạ Tịch Tinh nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của hắn, bộ trang phục biểu diễn được chuẩn bị chỉnh chu, rồi lại liếc sang quỷ xui xẻo bên cạnh đang uất ức nhưng không cam lòng, chẳng những không đưa tay tham gia, mà còn khoanh tay lại, khẽ cười lạnh một tiếng. Giọng cậu khàn khàn, lười biếng đáp lại một câu:  

“A, ừ nhỉ, cố lên .”  

“A Tinh, cậu không tham gia à?” Hạ Nhạc Thiên khẽ lắc lắc bàn tay mình.  

Tạ Tịch Tinh bĩu môi đầy ghét bỏ:  

“Ai biết trên tay cậu trét bao nhiêu lớp phấn? Tôi mới vừa rửa sạch đấy.”  

“Tạ Tịch Tinh, cậu…!” Cát Tiến vốn định mắng, nhưng nghĩ đến hình tượng soái ca nho nhã của mình và việc có người khác xung quanh, nên chỉ nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:  

“Cậu không muốn gia tăng tình cảm giữa đồng đội sao?”  

“Tăng tình cảm?” 

Tạ Tịch Tinh nhìn hắn với vẻ mặt như đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn, rồi thản nhiên nói:  

“Nếu các cậu thân thiết thế, thì sao không nắm tay nhau đi?”  

“Sao không hôn lưỡi một cái luôn đi, để tăng thêm tinh thần đoàn đội?”

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play