“Được rồi, từ nay về sau ca ca sẽ không đánh hắn nữa.”
Tang thành chủ sợ mối quan hệ với muội muội lại trở nên căng thẳng, vội vàng dỗ dành: “Chỉ cần hắn hết lòng phục vụ muội, không còn tỏ thái độ khó chịu và luôn nghĩ đến việc bỏ trốn, ca ca đảm bảo, hắn muốn gì ca ca cũng sẽ cho, kể cả toàn bộ Thanh Châu.”
Tang Niệm đặt bát xuống: “Muội biết rồi, còn việc gì nữa không?”
“Lần này ta gọi muội đến là có thứ muốn đưa cho muội.”
Nói đến đây, sắc mặt hắn có chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng, rồi từ phía trong cùng của giá sách lấy ra một cuốn sách không có bìa: “Nội dung trong này muội cần chăm chỉ luyện tập, sẽ có lợi cho sức khỏe của muội.”
Tang Niệm nhận lấy, vừa định mở ra, hắn liền đưa tay ngăn lại.
“Về phòng rồi hãy xem.”
"Vâng." Nàng thuận tay cất vào trong tay áo: “Còn việc gì nữa không? Không có thì muội về đây.”
“Đi đi.”
Tang thành chủ giơ tay định xoa đầu Tang Niệm, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, ân cần nói: “Nhớ uống thuốc đúng giờ, tối nay ca ca sẽ đến thăm muội.”
Tang Niệm cùng với thị nữ đang đợi ở ngoài cửa rời đi.
Không đi được bao xa, một nam nhân mặc áo giáp bước nhanh đến, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy Tang Niệm trên đường, y gật đầu với nàng rồi thẳng tiến vào thư phòng.
"Trong thành xảy ra chuyện gì à? Sao Lâm thống lĩnh lại có vẻ mặt như vậy?" Thị nữ tò mò hỏi.
Tang Niệm đưa tay đón lấy một cánh hoa lê bay trong gió, cúi đầu im lặng.
Thành Thanh Châu xuất hiện yêu nghiệt.
Theo diễn biến của cốt truyện, nửa tháng nữa nhóm nhân vật chính sẽ đến bắt yêu.
Khi đó, nàng và Tạ Trầm Chu cũng sẽ rời đi.
Nàng buông cánh hoa, ánh mắt nhìn về phía xa.
Tiêu Dao Tông…
Không biết đó sẽ là nơi như thế nào?
---
“Tạ Trầm Chu đỡ hơn chưa?”
Về đến Huyền Âm Các, việc đầu tiên Tang Niệm hỏi là tình trạng vết thương của Tạ Trầm Chu.
“Đã dùng thuốc, đại phu cũng xem qua rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao nữa.”
Xuân Nhi mang đến một bát thuốc đen sì, nhắc nhở: “Tiểu thư, người cũng nên uống thuốc rồi.”
Tang Niệm nhíu mày nhận lấy, cố nhịn một hơi uống cạn.
Xuân Nhi ngạc nhiên: “Sao hôm nay không cần dỗ mà uống luôn thế?”
"Dù sao cũng phải uống." Tang Niệm nhăn mặt vì đắng: “Ta còn chưa muốn chết sớm đâu.”
“Xì xì xì, tiểu thư phải sống lâu trăm tuổi chứ!”
Xuân Nhi bưng đến một đĩa ô mai: “Mau ăn mấy quả mơ đường đi cho đỡ đắng.”
Tang Niệm ngậm một quả mơ tẩm đường, gương mặt nhăn nhó dần dãn ra.
Nàng chợt nhớ đến điều gì, bưng đĩa lên: “Tạ Trầm Chu đang ở đâu?”
Xuân Nhi len lén nhìn sắc mặt nàng: “Ở... trong phòng chứa củi mà trước kia hắn vẫn ở.”
Trước mắt Tang Niệm tối sầm.
Trời muốn diệt ta.
"Tiểu thư!" Xuân Nhi hoảng hốt: “Người lại phát bệnh sao?”
Tang Niệm phất tay tỏ ý mình không sao, chỉ là lòng mệt mỏi vô cùng: “Ta đi xem hắn.”
Thực ra, lúc đầu Tạ Trầm Chu từng được nguyên chủ đối xử đặc biệt.
Sau khi nguyên chủ mang hắn - người trọng thương cận kề cái chết về phủ thành chủ, Tang Uẩn Linh cũng từng đem gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị dâng lên trước mặt hắn như nước chảy.
Nhưng hắn coi mọi sự tốt đẹp ấy như không, chỉ một lòng muốn rời đi.
Nguyên chủ chưa từng chịu uất ức như vậy, liền lập tức ném hắn vào phòng chứa củi, bắt hắn mỗi ngày lao động cùng đám nô lệ thấp kém nhất. Nàng còn ngầm ra lệnh cho gia nhân trong phủ đánh mắng hắn không chút nương tay, cho đến khi hắn chịu cúi đầu trước nàng mới thôi.
Tạ Trầm Chu chưa bao giờ cúi đầu.
Dù có suýt chết ở đây.
---
Phòng chứa củi nằm ở góc khuất nhất của hậu viện.
Bốn ô cửa sổ thì ba ô đã vỡ, trên mái còn hai cái lỗ thủng lớn, đúng nghĩa ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.
Bên trong không rộng rãi, đồ đạc lộn xộn chất thành đống, còn sót lại chút không gian miễn cưỡng đặt được một cái bàn gãy chân. Không có giường, chỉ có một lớp rơm rạ trên nền đất xem như chỗ ngủ.
Tang Niệm đứng trước cửa, lo lắng nhìn cánh cửa dường như sắp bay theo gió.
Có thể tìm ra một nơi tồi tàn như vậy trong phủ thành chủ xa hoa lộng lẫy, nguyên chủ cũng thật có bản lĩnh.
“Tiểu thư, hay thôi đi.”
Xuân Nhi lầm bầm: “Nếu người muốn gặp hắn, chỉ cần sai người truyền gọi là được. Chốn dơ bẩn này đâu phải nơi người nên đến, cần gì phải tự thân chạy tới đây?”
Tang Niệm coi như không nghe thấy: “Mọi người đợi ngoài này.”
Nói xong, nàng cất bước đi vào.
---
Hướng nhà không tốt, bên trong ẩm thấp lạnh lẽo, bốn góc tường do thấm nước lâu ngày mà phủ đầy rêu xanh. Dù là ban ngày, ánh sáng cũng vô cùng yếu ớt.
Gió lùa vào từ khắp các khe hở, va vào cánh cửa sổ duy nhất còn nguyên vẹn, phát ra những tiếng kêu lạch cạch.
Thanh Châu quanh năm giá rét, mùa đông nước nhỏ xuống cũng hóa băng.
Trong sách không viết về việc Tạ Trầm Chu đã sống sót qua cả một mùa đông ở nơi này như thế nào.
Nhưng sau đó, hắn đặc biệt sợ lạnh, cứ đến mùa đông là lại mắc bệnh nặng một trận, đại khái là do căn bệnh để lại từ lúc ấy.
Tang Niệm thu lại ánh mắt đang quan sát xung quanh, nhìn về phía thiếu niên đang co ro ở góc tường.
Tạ Trầm Chu vẫn chưa tỉnh, bộ quần áo thấm đẫm máu đã được thay ra, cổ áo hơi rộng để lộ ra đôi hõm xương quai xanh lõm sâu.
Đúng là giới tu tiên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà những vết thương nghiêm trọng đến thế đã gần như lành hẳn.
Nàng tiện tay đặt đĩa mứt lên bàn, bước đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, một tay chống cằm nhìn kỹ.
Sau khi dùng thuốc, sắc mặt thiếu niên không còn trắng bệch như trước, hai hàng mi dài mảnh khẽ rũ xuống mí mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt.
Ngũ quan quá tinh tế, khiến Tạ Trầm Chu trông có phần nữ tính.
Nhưng quả thực rất đẹp.
Tang Niệm nghĩ.
Tuy nhiên, khi một người không có khả năng tự bảo vệ mình, việc trông đẹp mắt không phải là điều tốt.
Nàng lắc đầu, vừa định rời đi thì khóe mắt thoáng thấy một con kiến bò lên mặt Tạ Trầm Chu. Tang Niệm khẽ “hừ” một tiếng, vô thức giơ tay định gỡ nó xuống.
Ngay khi đầu ngón tay chạm đến, một đôi mắt đen kịt mở ra, lặng lẽ nhìn Tang Niệm.
Tang Niệm giật mình, cơ thể bất giác lùi lại, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Phản ứng lại, nàng vỗ vỗ ngực, vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, vừa nãy trên mặt ngươi có con kiến.”
Tạ Trầm Chu tựa tường ngồi dậy, không thèm để ý đến con kiến mà Tang Niệm nhắc tới, lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ngươi đến làm gì?”
“À, cái này hả.”
Tang Niệm xoay người cầm đĩa ô mai trên bàn lên, trong bụng chỉnh sửa lời thoại hai lần rồi lắp bắp mở miệng: “Dù sao đi nữa, hôm nay ngươi bị đánh là vì ta. Đương nhiên, ta tuyệt đối không thấy áy náy gì cả. Chỉ là ta cảm thấy mấy viên ô mai này khó ăn quá, nên thưởng cho ngươi thôi. Nếu ngươi cho rằng ta đang đổi cách khác để sỉ nhục ngươi, vậy thì ta cũng hết cách.”
Nói xong, nàng đưa đĩa sứ đến trước mặt Tạ Trầm Chu.
Nhưng hắn không nhận lấy.
Hắn đang cúi đầu lật xem một cuốn sách.
Ánh chiều tà mỏng như lụa xuyên qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt hắn, khiến biểu cảm của hắn có chút... kỳ lạ.
...?
Kỳ lạ?
Tang Niệm chợt sờ vào ống tay áo, lúc này mới phát hiện quyển sách mà ca ca đưa cho mình không thấy đâu.
Chắc là vừa nãy vô tình làm rơi rồi.
Nàng nhắc nhở: “Đó là của ta.”
Tạ Trầm Chu lập tức đóng sách lại trả cho nàng.
Nhưng đôi tai hắn đỏ bừng, đỏ đến tận gốc cổ, như thể bị luộc chín.
Tang Niệm khó hiểu: “Ngươi lại làm sao thế? Nhìn y như con tôm hấp vậy.”
Tạ Trầm Chu quay mặt đi: “… Không có gì.”
Vậy là chắc chắn có chuyện.
Tang Niệm đặt đĩa xuống, cẩn thận quan sát cuốn sách bìa trống trơn trong tay.
Không có tên sách, mà ca ca lại thần thần bí bí…
Chẳng lẽ là tuyệt thế công pháp?
Hai mắt nàng sáng rực, cố nén kích động, hồi hộp mở trang đầu tiên ra.
Trên tờ lót có sáu chữ to rõ ràng: Bí Kíp Thải Dương Bổ Âm: Một Chiêu Giúp Ngài Dễ Dàng Nắm Vững Kỹ Thuật Phòng The.
Phía dưới còn ghi một dòng chú thích nhỏ: Tông chủ Hợp Hoan Tông tự tay viết (bản duy nhất).
Nền trang là một bức tranh… không thể miêu tả bằng lời.
Mà nét vẽ những chỗ quan trọng còn vô cùng tinh tế, sống động như thật.
Tang Niệm: “…”
Đệt.