Lý Thủy Đạo sững sờ, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Cái... Cái gì là di thuế [1] của Chân Long?"
[1] : Từ “di thuế” này có khá nhiều nghĩa, nó có thể là mảnh da lột, cũng có thể là rũ bỏ xác thịt, về chầu trời, cũng có thể là hóa thạch, vật còn sót lại, di tích…
Thanh Vân Hầu khẽ cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần châm chọc, nói: "Lý Thiên Tuyệt! Đừng tưởng rằng năm đó không ai biết chuyện. Ngươi ám sát thiếu chủ Vân gia, sau đó cướp đi một phần di thuế của Chân Long. Nghe đồn di thuế của Chân Long này chính là Long Châu của Chân Long. Vật ấy có thể làm cho yêu thú bình thường nhận được huyết mạch Giao Long. Nó chính là một món trân bảo hiếm thấy, cũng là bảo vật trấn phái của Bích Hải môn."
Trong lòng Lý Thủy Đạo ầm ầm chấn động, hóa ra tên Thanh Vân Hầu này thật sự coi hắn là Lý Thiên Tuyệt rồi, nhưng chuyện đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao, có phủ nhận cũng vô dụng.
Lý Thủy Đạo cố gắng đè cơn sóng gió trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Di thuế của Chân Long chính là bảo vật vô giá, thứ cho tại hạ không thể trao đổi được."
Khóe miệng Thanh Vân Hầu lại nở ra một nụ cười lạnh. Gã tự giữ thân phận của mình nên không ra tay, nhưng hai vị nữ tử xinh đẹp bên cạnh gã lại không kiềm chế được, đã rục rịch muốn ngóc đầu dậy rồi.
Mỹ phụ áo trắng che miệng cười khẽ, thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh xuất cốc: "Công tử à, lời ấy sai rồi, vạn vật trên thế gian này đều có giá của nó, chẳng có cái gì không thể trao đổi được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play