-- “Đạo huynh, ta và ngươi là huynh đệ, chỉ sợ chuyện này phải cần ngươi tới giúp ta một phen thôi.” Trong giọng nói của Lý Thủy Hồng có mang theo một tia bất đắc dĩ.
Lý Thủy Đạo nhíu mày nói: “Thiên Trì bảo đã cho gia tộc mượn năm vạn linh thạch rồi, hiện giờ bảo khố của Thiên Trì bảo tạm thời đã cạn kiệt, ta có muốn cũng lực bất tòng tâm.” Lý Thủy Hồng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta đang nói một chuyện khác.” Lý Thủy Đạo tò mò hỏi: “Là chuyện gì? Thủy Hồng huynh đừng ngại, cứ nói thẳng đi.” Lý Thủy Hồng nhíu mày, dường như không biết nên mở miệng như thế nào. Trải qua một phen suy tư, rốt cuộc gã cũng hạ thấp giọng, lặng lẽ nói với Lý Thủy Đạo, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy… Sau khi Lý Thủy Đạo nghe xong, trong mắt lập tức lộ vẻ khiếp sợ. Bởi vì những lời Lý Thủy Hồng vừa nói ra quá chấn động, càng là những lời khó có thể phát ra từ trong miệng một người nam nhân… Không ngờ gã lại quyết định nói chuyện này cho hắn biết, đúng là đã thực sự coi hắn là huynh đệ rồi.
“Chuyện này… Huynh đã không thể làm được chuyện nhân luân [1], vì sao còn muốn cưới nàng?” Lý Thủy Đạo cân nhắc hồi lâu mới mở miệng hỏi.
Lý Thủy Hồng cười khổ nói: “Đây là chuyện thông gia của gia tộc, ta nhất định phải cưới nàng, dù trong lòng ta chỉ có đại đạo, căn bản không muốn kết hôn, nhưng vì lợi ích của gia tộc, lại không thể không làm như vậy.” Lý Thủy Đạo suy tư một lát, sau đó thở dài nói: “Ta giúp được nhất thời, không giúp được cả đời. Thủy Hồng huynh,huynh vẫn phải nghĩ biện pháp chữa trị căn bệnh của mình đi thôi.” “Bệnh này không trị được, huống chi trong lòng ta chỉ có đại đạo, không có nhi nữ tình trường. Đêm nay vất vả cho Đạo huynh rồi.” Không ngờ Lý Thủy Hồng này lại chẳng thèm để ý đến thân phận tộc trưởng của mình, gã lập tức thi lễ một cái thật sâu với Lý Thủy Đạo, có vẻ thành khẩn vô cùng.
Đối mặt với đại lễ như vậy, Lý Thủy Đạo cũng biết mình tuyệt đối không thể từ chối được. Hắn chỉ biết thở dài một hơi, sau đó trịnh trọng nói: “Huynh vốn là tộc trưởng lại là huynh đệ của ta, sao ta có thể từ chối lời thỉnh cầu của huynh được? Ta chỉ có thể nói một câu ‘Thuộc hạ tuân mệnh, muôn chết không từ’ mà thôi.” “Huynh đệ tốt!” Lý Thủy Hồng cảm kích nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau… Trong ánh mắt truyền đến tình huynh đệ sâu sắc, không cần nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ ràng.
… T rong phòng cưới, tân nương An Nguyệt Thiền mang theo tâm trạng bồn chồn khó nói, nàng đã đi qua đi lại trong phòng tân hôn này rất nhiều lần rồi, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác khẩn trương và bất an không thể nói rõ ra, giống như có chuyện trọng đại gì đó sắp sửa phát sinh vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT