Trong lời nói của Lý Hạo Dương mang theo một tia tự tin và ngạo mạn, lời nói không khác gì đang lên lớp dạy bảo.
Lý Thiên Phong nghe xong cũng khẽ gật đầu, đúng là đạo lý như vậy.
“Nếu lời nói của Hạo Dương huynh không sai, thì lúc này vị tộc nhân kia cũng nên thức tỉnh rồi mới đúng, vì sao trạng thái của đối phương lại càng ngày càng ủ rũ, suy yếu?” Lý Thủy Đạo nhẹ giọng chất vấn.
Lý Hạo Dương: “…” Lý Thiên Phong: “…” Lý Thiên Phong thoáng suy tư một lát, mới đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy ngươi nói xem nên chữa như thế nào?” “Trong vòng mười bước tất có giải dược.” Lý Thủy Đạo nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha ha… Ta còn cho rằng ngươi muốn dùng loại lý giải kỳ ảo gì? Mấy lời nói ấu trĩ như vậy ngươi cũng tin tưởng sao?” Lý Hạo Dương cất tiếng cười to.
“Câm miệng!” Lý Thiên Phong lạnh giọng quát lớn.
“Phụ thân!” “Ta kêu ngươi câm miệng!” Lý Hạo Dương chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, trên mặt lộ vẻ ủy khuất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT