Càng làm cho Lý Thiên Vũ kinh ngạc chính là, nàng lại được chữa khỏi hai chân tàn tật rồi, hiện giờ thân thể thon thả cân đối, tản ra một luồng khí chất không giống người thường.
Hai mắt Lý Thiên Vũ híp lại, nàng này tu luyện ma công có thể đột phá đến Dung Linh cảnh khi tuổi đời còn trẻ như vậy, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng, hiện giờ, gia tộc bọn họ đang khuyết thiếu nhân tài, nếu thật sự có thể thu nàng cho mình sử dụng, sẽ mang đến chỗ tốt lớn lao.
Nhưng nói gì thì nói, nàng cũng không phải họ “Lý” … “Thiên Vũ thế bá.” Hai người tới gần Lý Thiên Vũ, lập tức hành lễ.
Lý Thiên Vũ im lặng một thoáng mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Hai người các ngươi đã có hài tử hay chưa?” Lý Thủy Đạo: “…” Hạ Nhược Tuyết: “…” Lý Thiên Vũ hỏi xong câu này, chợt im lặng một lát, sau đó lại tiếp tục nói: “Ta biết, hiện tại các ngươi đang chuyên chú tu luyện, nhưng ta lại muốn nói với các ngươi rằng, sinh hài tử cũng không gây trở ngại tới con đường tu luyện của hai ngươi đâu, ngược lại hài tử sẽ mang đến cho các ngươi càng nhiều động lực hơn nữa.” Lý Thủy Đạo nhíu mày nói: “Thế bá, chúng ta còn trẻ, những người khác bên trong gia tộc đều là hơn ba mươi tuổi mới kết hôn mà?” “Ai… Sao bọn họ có thể so sánh được với các ngươi, tuổi trẻ đúng là thời cơ sinh hài tử tốt nhất. Hơn nữa, điều quan trọng nhất của một gia tộc tu tiên chính là huyết mạch cuồn cuộn không dứt. Nói cho cùng, cũng là cần có thật nhiều hài tử cuồn cuộn không ngừng. Cho nên hài tử chính là hi vọng vàtương lai của gia tộc, bọn chúng sẽ kế thừa huyết mạch và sứ mệnh của chúng ta, cũng sẽ tiếp tục kéo dài cái gia tộc này.” “Trừ phi có thể tu luyện đến cấp bậc phá giới phi thăng, nếu không chúng ta đều sẽ chết đi, chỉ có hài tử… Hài tử tiếp tục sinh hài tử, cuồn cuộn không ngừng, sinh sinh bất tức… Đây mới là nền tảng để gia tộc mãi mãi trường tồn.” Trong mắt Hạ Nhược Tuyết xuất hiện một tia ấm áp, trên gương mặt trắng nõn cũng lộ ra một mảnh thẹn thùng, nàng nhẹ giọng nói: “Thế bá, người nói đúng. Thiếp thân chắc chắn sẽ mau chóng sinh hài tử cho Lý gia.” Lý Thiên Vũ gật gật đầu, có chút vừa lòng nhìn hai tên hậu bối của mình, mở miệng tán thưởng: “Tốt! Tốt lắm.” Sau đó, vẻ mặt lão lại trở nên nghiêm túc nói: “Điền gia có ba tu sĩ Dung Linh cảnh, nhưng ta chỉ giết được hai tên, đã để cho đối phương chạy thoát một.” Ánh mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, bình thản nói: “Kẻ chạy đi kia tên là Điền Thượng Long, vận khí của hắn không tốt lắm, đã bị ta cùng Tuyết Nhi giết chết rồi.” Lý Thiên Vũ: “…” Ba người im lặng một lát, Lý Thiên Vũ đi qua đi lại hồi lâu, vừa bước đi thong thả vừa lầm bầm lầu bầu: “Chỉ có một chút xíu thực lực này cũng dám nhòm ngó Lý gia ta, đúng là không biết sống chết.” “Một khi đã như vậy, cũng không cần phải … chế hành cùng bọn họ làm gì.” Lý Thiên Vũ lộ ra ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên lão đã hạ quyết tâm rồi.
“Đạo Nhi, ta cần về gia tộc một chuyến, bẩm báo việc này cho tộc trưởng, ngươi cùng Tuyết Nhi ở lại Kim Thứ sơn.
Các ngươi cần đi quét dọn sạch sẽ chiến trường, không thể lưu lại dấu vết ma công ở bên trong bí phủ của Điền gia. Mặt khác, ngươi cũng cần nói cho bốn người Lý Thủy Đình biết, để bọn họ giấu kín chuyện về Hạ Nhược Tuyết. Ngươi đừng quá lo lắng, nếu bọn họ không giữ được bí mật, đợi sau khi ta báo cáo chuyện này lại cho tộc trưởng, tộc trưởng sẽ có biện pháp, làmcho bọn họ phải giữ kín như bưng.” Lý Thiên Vũ lộ vẻ mặt trịnh trọng dặn dò.
“Ý của thế bá là?” Lý Thủy Đạo khó hiểu hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play