Chiếm hầm cầu không ị phân thì thôi, còn muốn lảm nhảm lẩm bẩm ở chỗ này.
“Khương Yến Đường, thật ra anh hẳn là cảm thấy tự ti, nếu Minh Đồ từ nhỏ đã làm con cháu nhà họ Khương, dựa vào thiên phú của anh ấy, khi anh ấy trưởng thành đến từng này tuổi thì tuyệt đối sẽ không trở thành dáng vẻ bình thường như hiện tại của anh.”
“Anh độc chiếm nhiều tài nguyên như vậy, ăn ngon uống tốt nhiều năm như vậy, anh nói thử một chút xem anh có cái gì có thể lấy ra? Anh đã làm ra thành tựu gì và cống hiến được gì? Nói đi nói lại còn không phải nói anh là con cháu đại viện, những điều khác thì sao? Anh có cái gì là do anh dựa vào chính đôi tay mình để làm ra được?”
“Không thích anh, chính là phát hiện ra anh là một cái gối thêu hoa.”
Tô Hiểu Mạn cười một cái: “Hơn nữa hiện tại tôi còn biết, người như anh do dự không quyết đoán lại có lòng dạ hẹp hòi, thích lấy ác ý tới phỏng đoán người khác.”
Khương Yến Đường bị mấy lời này chọc trúng chân đau: “Tô Hiểu Mạn, cô hoàn toàn hiểu lầm tôi.”
Đồng thời anh ta còn phản bác ở trong lòng: Không đúng, Tô Hiểu Mạn nói không đúng, anh ta mới là thiên chi kiêu tử từ nhỏ được mọi người khen ngợi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play