Phương Lập An cùng anh họ (thứ) ba Phương Kiến Quốc ăn qua loa chút cơm trưa, rồi dưới cái nắng chói chang đi về huyện thành, đến xưởng cơ khí thì vừa đúng 3 giờ chiều.
Phương Lập An đi vào xưởng gọi Phương Tam Sơn, ông liền tranh thủ lúc đang trong giờ làm việc đưa con trai vào làm thủ tục.
Công việc thay thế này cũng không phải chỉ cần nói một tiếng là xong, bởi vì Phương Kiến Quốc vốn chỉ là người mới, chưa có kinh nghiệm, ngoài sức lực ra thì chưa biết làm gì. Nếu giao việc gì khó cũng sẽ rất vất vả.
Nhưng buổi trưa Phương Tam Sơn đã bàn bạc với những người khác, nhường lại phần việc của mình cho họ, rồi họ sắp xếp cho người mới một công việc phù hợp.
Như vậy, đến tối về nhà, Phương Tam Sơn cùng Hứa Xảo Mai đều đã thành kẻ “mất việc”.
Chuyện này trong xưởng coi như là tin tức lớn số một. Người ta bàn tán: “Nhà họ Phương đúng là có phúc, ba đứa con học đại học, chưa kịp tốt nghiệp đã đưa được cha mẹ lên thủ đô. Thế nào cũng phát đạt rồi! Ai ngờ đâu, ông cả với ông hai lại chẳng hay biết gì!”
Cơm tối xong, hàng xóm lân cận lũ lượt kéo sang chúc mừng, tiện thể hỏi han xem họ đến thủ đô định sắp xếp ra sao, làm việc ở đâu, đơn vị nào nhận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play