Phương Tam Sơn trở về khi trời đã nhá nhem tối, làm Phương Lập An sốt ruột đến mức suýt nữa định ra bến xe tìm ông. Thấy ba mình bước đi nhẹ nhàng, tay xách túi không quá nặng, cô đoán buôn bán chắc cũng khá ổn.
Trước khi ba về, Phương Lập An đã chuẩn bị sẵn bữa tối — bánh nén khô lấy từ siêu thị trong không gian. Khi đã ra ngoài, chỉ cần ăn tạm là được, không cần cầu kỳ. Cô giục ba đặt đồ xuống, rửa tay rồi cùng nhau ăn cơm. Đợi ăn xong mới xử lý “chiến lợi phẩm” trong ngày.
Tiền bạc quả thực có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Hai người ăn uống cực kỳ ngon miệng, một bữa ăn no nê nhanh chóng thổi bay cơn đói bụng.
Phương Tam Sơn nhanh nhẹn đổ túi tiền ra bàn, cùng Phương Lập An đếm lại. Đếm hai lần, tổng cộng được 1.260 đồng, không thiếu không thừa.
Trước khi ra khỏi nhà vào buổi chiều, hai cha con đã bàn bạc kỹ: mỗi loại đồng hồ chỉ bán một mức giá cố định, không mặc cả. Chủ yếu vì kiểu bán hàng ven đường thế này rất khó kiểm soát việc trả giá từng đồng lẻ, hơn nữa việc thối lại tiền cũng dễ nhầm lẫn, sau này còn khó đối chiếu.
Sau khi đếm tiền, hai người tiếp tục kiểm tra lại số đồng hồ còn trong túi da rắn. Lúc ra ngoài, mỗi người mang theo 150 chiếc đồng hồ loại thường và 50 chiếc loại dây da.
Hiện tại, túi của Phương Lập An còn 76 chiếc loại thường, 21 chiếc loại dây da. Còn túi của Phương Tam Sơn còn 42 chiếc loại thường, 41 chiếc dây da.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play