Bùi Dữ Nhạc nghe thấy tiếng hít thở đầy ngạc nhiên của mọi người xung quanh.

Nói thật, cậu cảm thấy áp lực hơi lớn.

Trước khi xuyên vào sách, cậu chỉ là một sinh viên mờ nhạt, lại còn là kiểu người mê game ở nhà. Đâu từng đối mặt với tình huống nổi bật thế này? “Báo ứng” đến gần, mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu, thật sự làm cậu có chút không chịu nổi.

Cậu không nhịn được thầm than trong lòng: Hôm qua vị bạch nguyệt quang này đã từ chối cậu rồi, sao giờ lại chủ động tìm đến vậy?

Chẳng lẽ có chuyện gì cần nói?

Cố tình hôm qua chính cậu là người gây chuyện trước, nên giờ bị tìm đến cũng chẳng thể trách ai. Nhưng nếu từ chối ra ngoài nói chuyện…

Liệu có được không?

… Chắc là không đâu.

Từ chối “đế vương” của trường giữa bao ánh mắt nhìn chằm chằm, cuộc sống sau này của cậu hẳn sẽ chẳng yên ổn. Chỉ riêng những ánh mắt kia thôi cũng đủ khiến cậu tan nát rồi.

Huống chi hôm qua cậu còn tỏ tình nhiệt tình như vậy, giờ được Hoắc Quyện “mời” thì đáng ra phải cảm kích mới đúng. Từ chối sao nổi, chẳng hợp với hình tượng hôm qua chút nào.

Bùi Dữ Nhạc không phải người EQ thấp. Cậu đẩy ghế ra, lặng lẽ đứng lên.

Hoắc Quyện thấy cậu đứng dậy, quay người bước ra khỏi lớp trước.

Bùi Dữ Nhạc căng thẳng đi theo sau.

Cậu không biết Hoắc Quyện định dẫn mình đi đâu. Trên đường, cậu nhận ra rõ ràng Hoắc Quyện ở trường này quả thật không tầm thường. Dọc hành lang, mọi người đều ngạc nhiên nhìn họ. Qua các lớp học, không ít người thò đầu ra cửa hoặc dán mắt vào cửa sổ nhìn theo.

Bùi Dữ Nhạc bắt gặp Phí Dĩ Táp thò đầu ra từ cửa sổ lớp bên, giơ tay làm dấu chiến thắng, miệng nhép không tiếng: “Cố lên, hạ gục hắn!”

Thẩm Sính đứng cạnh Phí Dĩ Táp, cũng nhìn cậu. Dù không ra dấu gì, ánh mắt hắn ta vẫn khá thân thiện.

“…”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Quả nhiên trước đó cậu đã hiểu lầm.

Chắc tại vừa đọc sách xong, ấn tượng quá mạnh.

Bùi Dữ Nhạc thu tầm mắt, im lặng đi theo Hoắc Quyện. Hắn băng qua hành lang, xuống một tầng cầu thang, rẽ trái rẽ phải qua vài đoạn nữa, cuối cùng dừng lại trước một phòng học trống không dùng đến.

Bùi Dữ Nhạc nhìn những cửa sổ dán kín lưới, không thấy được bên ngoài, bên ngoài cũng chẳng nhìn vào được. Dù là không gian kín, không khí trong phòng không ngột ngạt, thậm chí còn thoảng mùi bách mộc lạnh lẽo nhàn nhạt.

Ngửi thấy mùi hương mát lạnh ấy, Bùi Dữ Nhạc dừng bước ở cửa, chân như không nhúc nhích nổi.

Chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên dữ dội.

Cậu nhớ trong sách có viết: Ở trường này, với tư cách Alpha đỉnh cao, Hoắc Quyện có một nơi riêng, nơi hắn thường nghỉ ngơi.

Sao cậu biết đây là “căn cứ” của Hoắc Quyện? Đương nhiên vì mùi tin tức tố của hắn tràn ngập khắp nơi!

Sao lại dẫn cậu đến đây?

Nơi này không hẳn là bí mật, nhưng hầu như chẳng ai dám đến gần, chứ đừng nói bước vào. Đây là lãnh địa của Hoắc Quyện, không có sự cho phép của hắn, chẳng ai dám tự tiện xâm phạm.

Trong “ký ức” của Bùi Dữ Nhạc, ấn tượng về Hoắc Quyện không rõ lắm. Với một Beta như cậu, dù cùng trường, thì Alpha và Omega vốn là người của thế giới khác, huống chi là Hoắc Quyện ở đẳng cấp đó. Chủ nhân cơ thể này lại còn sống kín đáo hơn cậu, gần như vô hình trong lớp, không bạn bè, chẳng người yêu. Nghĩ lại những “ký ức” ấy, Bùi Dữ Nhạc chỉ muốn thở dài – quả không hổ danh người qua đường Giáp.

Mà nói đến lý do người qua đường Giáp thích Phí Dĩ Táp, là vì Phí Dĩ Táp từng vô tình giúp cậu ta khi bị bắt nạt trên đường. Từ đó, cậu ta thầm thích từ năm nhất đến năm ba, cuối cùng gom hết can đảm tỏ tình. Ai ngờ đúng lúc đó cậu xuyên vào, làm mọi chuyện rối tung lên.

Dù tránh được kết cục bi thảm của người qua đường Giáp, nhưng cậu lại vô tình dính vào Hoắc Quyện. Trong sách viết, Hoắc Quyện và Thẩm Sính đều không phải người dễ đối phó. Khi là người qua đường Giáp, cậu chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng giờ thì khác.

Cậu tự tỏ tình, tự ôm người ta.

Bùi Dữ Nhạc chỉ muốn quay lại hôm qua để ngăn bản thân lại. Chính vì không nghĩ kỹ, cậu mới rơi vào tình cảnh này. Cậu có linh cảm, nếu bước vào đây là sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Không hiểu sao cậu thấy hơi hoảng.

Cậu cố nhớ lại chuyện hôm qua.

… Hôm qua hắn rõ ràng từ chối cậu mà, đúng không?

Đẩy cậu ra rồi xin lỗi, chắc chắn là từ chối rồi. Vậy giờ dẫn cậu đến “căn cứ” của hắn để làm gì?

Hay lời xin lỗi hôm qua không phải từ chối?

Rồi giờ tìm cậu, dẫn cậu đến đây… để làm gì đó… Cậu vừa xem mấy thứ “mở ra cánh cửa thế giới mới” từ em gái, không muốn trở thành một phần trong đó đâu!

Không đúng, quan trọng hơn là, hắn không thể nào hứng thú với một người bình thường như cậu, mà chẳng có lý do gì cả.

Đầu óc Bùi Dữ Nhạc rối bời. Đúng lúc cậu định quay đầu bỏ chạy, Hoắc Quyện trong phòng học trống quay lại. Thấy cậu đứng im ở cửa, không biết nghĩ gì, gương mặt trắng trẻo lúc xanh lúc trắng, trông rất nổi bật.

Hắn im lặng một giây, nói: “Vào đi.”

Giọng nói pha giữa đàn ông và thiếu niên – hắn trông chưa đầy 18, chắc nhỏ hơn tuổi thật của cậu vài năm. Nhưng trong giọng điệu nhẹ nhàng ấy, cậu nghe ra sự mạnh mẽ không thể cự tuyệt.

Đúng rồi.

Alpha vốn là loại sinh vật như vậy.

Giỏi ra lệnh, khiến người khác bản năng muốn nghe theo.

Dù là Omega hay Beta.

Thậm chí, với người có tin tức tố mạnh, đến Alpha cũng phải khuất phục.

“Két—”

Cửa phòng khép lại.

Khi Bùi Dữ Nhạc tỉnh táo lại, cậu đã bước vào rồi.

Vào trong, mùi bách mộc lạnh lẽo càng đậm, lặng lẽ bao vây cậu từ mọi phía.

Bùi Dữ Nhạc không phải Omega, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực từ hơi thở này. Lông tơ sau lưng dựng lên, cậu cảm thấy nguy hiểm giống như đối mặt kẻ thù lớn vậy.

Nhìn Hoắc Quyện trước mặt, tim cậu đập thình thịch, tinh thần căng thẳng tột độ.

Cậu thật sự không hiểu hắn muốn làm gì.

“Cậu chẳng lẽ không nghe nói lần trước có người dám làm vậy với Hoắc Quyện, giờ còn nằm viện sao?”

Lời Phí Dĩ Táp vang vẳng trong đầu. Lúc đó cậu mơ màng bỏ qua ý nghĩa sâu xa, giờ nhớ lại, đối chiếu tình huống hiện tại, thật khó để không nghĩ nhiều.

Đúng vậy, người này không thể nào hứng thú với một kẻ tầm thường như cậu được. Dẫn cậu đến đây, có lẽ là để dạy cho cậu một bài học!

Tim Bùi Dữ Nhạc đập loạn, thấy Hoắc Quyện quay người bước tới, da đầu cậu căng cứng.

Bình tĩnh, bình tĩnh…

Hôm qua cậu tưởng tượng quá đà làm mọi thứ rối tung, giờ có khi cũng chỉ là nghĩ nhiều. Phải bình tĩnh, Giữ bình tĩnh để ứng phó mọi chuyện!

Chỉ hai bước dài, Hoắc Quyện đã đứng trước mặt cậu. Hắn cúi đầu, đôi mắt đen nhìn gương mặt cứng đờ của Bùi Dữ Nhạc, nhận ra cậu đang căng thẳng.

Hắn chẳng bận tâm, cũng không quan tâm cậu đang nghĩ gì.

Hắn chỉ làm theo ý mình, vươn tay nắm cổ tay cậu.

“Hít…”

Bùi Dữ Nhạc cảm nhận cổ tay bị một luồng khí lạnh lẽo bao lấy. Vì luôn căng thẳng, khi tay Hoắc Quyện chạm vào, cậu không kìm được hít một hơi.

Cậu theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng lại cảm thấy tay hắn siết chặt. Ngẩng lên ngạc nhiên, cậu bắt gặp ánh mắt Hoắc Quyện nhìn xuống. Gương mặt tuấn tú không cảm xúc, nhưng ánh mắt chăm chú lại có chút kỳ lạ.

Quả nhiên.

Giống hôm qua.

Cơn đau trong cơ thể, từ đêm qua bỗng dữ dội hơn, ngay khi chạm vào cổ tay Bùi Dữ Nhạc, bắt đầu lan tỏa từ điểm tiếp xúc, dần dịu lại.

Cơn đau hành hạ hắn hơn mười năm, vậy mà giờ đã bình ổn.

… Vì người này.

“Cậu…”

Bùi Dữ Nhạc ngơ ngác, định mở miệng, nhưng chưa kịp nói hết, mắt cậu đột nhiên mở to. Hoắc Quyện buông tay cậu ra, nhưng khoảng cách giữa họ gần lại

Vì hắn cúi xuống, ôm lấy cậu.

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play