Trong truyện 《AA: Đối Đầu Gay Gắt》, ngoài Phí Dĩ Táp và Thẩm Sính, còn có một nam chính khác, cũng chính là bạch nguyệt quang của Thẩm Sính, tên là Hoắc Quyện.
Hoắc Quyện là một tồn tại như đế vương trong trường, thuộc hàng đỉnh cao trong giới Alpha, được xem là hình mẫu lý tưởng của các Omega. Dù là trí tuệ, năng lực, nhan sắc hay thân phận, hắn đều đứng top đầu, xứng đáng là người dẫn đầu toàn trường.
Người ái mộ Hoắc Quyện nhiều không đếm xuể, nhưng vì không muốn mạo phạm, ai nấy cũng chỉ dám âm thầm dõi theo, chẳng ai dám đến gần. Ngay cả Thẩm Sính cũng không ngoại lệ."
Lúc mới chuyển trường đến, Thẩm Sính bị Hoắc Quyện làm cho ngỡ ngàng như gặp thần tiên. Nhưng vì cả hai đều là Alpha, lại quá hoàn hảo, hắn ta cảm thấy người này không thể chạm tới. Thế nên mới chọn cách khác, tìm đến Phí Dĩ Táp làm thế thân, tạo nên một màn tình yêu ngược luyến, kéo theo cậu – Bùi Dữ Nhạc, một người qua đường Giáp – chịu vạ lây.
Trán Bùi Dữ Nhạc giật giật. Khi biết thân phận của người này, đầu cậu càng đau hơn lúc nãy.
Phải biết rằng, lúc cậu vô tình chọn trúng Hoắc Quyện, thà rằng cứ thẳng thắn tỏ tình với Phí Dĩ Táp còn hơn.
Phí Dĩ Táp giờ chỉ là thế thân đã khiến Thẩm Sính ghen tuông quá đà. Giờ cậu trực tiếp “xúc phạm” bạch nguyệt quang của hắn nữa, còn sống nổi được không đây?
Xong rồi, vừa nãy cậu còn ôm người ta nữa…
“Xin lỗi.”
Bùi Dữ Nhạc còn đang hối hận trong lòng thì Hoắc Quyện, người vừa đẩy cậu ra, nhìn cậu một lúc, khẽ nói một câu, rồi quay người bước đi. Nam sinh có nốt ruồi dưới mắt cầm bó hoa hồng vỗ mạnh vào người cậu một cái, làm cậu lảo đảo, rồi nháy mắt mấy cái, đuổi theo Hoắc Quyện, cười nói: “A Quyện, đợi tớ với.”
… Vừa nãy hắn nói xin lỗi thật sao?
Bùi Dữ Nhạc ngẩn ra, nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa.
Cậu bị… từ chối rồi à?
Không, không, không, Bùi Dữ Nhạc nghĩ lại. Bị từ chối là chuyện bình thường. Dù sao đóa hoa cao ngạo này, dù cậu đọc hết truyện cũng chẳng thấy ai hái được. Sao lại có thể để một pháo hôi như cậu tỏ tình mà đồng ý chứ…
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu, cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn.
Bùi Dữ Nhạc tê cả lưng, giật mình tỉnh lại, nhận ra mình quên mất hai người quan trọng bên cạnh.
Cậu cứng người quay đầu, tim đập thình thịch vì lo lắng, nghĩ mình vừa làm bẩn bạch nguyệt quang của nam chính, sắp bị Thẩm Sính xử chết. Nhưng nhìn kỹ lại, người đặt tay lên vai cậu là Phí Dĩ Táp.
Mặt Phí Dĩ Táp đầy kinh ngạc và cảm thán, giơ ngón cái với cậu: “Cậu gan lắm, lại còn mạng lớn! Đó là Hoắc Quyện đấy!”
“?”
Bùi Dữ Nhạc chẳng hiểu gì. Lúc này vai cậu cứng đờ, theo bản năng muốn gạt tay Phí Dĩ Táp ra. Nhưng bàn tay tưởng chừng đặt nhẹ của Phí Dĩ Táp lại nặng như chì, bám chặt lấy, khiến cậu gạt không nổi!
Kỳ lạ, cậu ta có thật là Omega yếu ớt chỉ biết khóc lóc như trong truyện không vậy?
Sao sức mạnh lại khủng thế này??
Phí Dĩ Táp vẫn cảm thán: “Hắn còn lịch sự nói xin lỗi cậu nữa. Trời ơi, tớ nghi ngờ mắt với tai mình có vấn đề luôn rồi.”
“Cái gì…”
Bùi Dữ Nhạc nghe mà mơ hồ. Phí Dĩ Táp thấy cậu ngơ ngác, khó hiểu hỏi: “Sao cậu cứ như mất hồn thế? Chẳng lẽ cậu không nghe nói lần trước có người dám làm vậy với Hoắc Quyện, giờ còn đang nằm viện à?”
Bùi Dữ Nhạc càng mù mịt. Phí Dĩ Táp tiếp tục: “Vừa nãy cậu không chỉ tỏ tình với hắn, còn ôm hắn nữa! Bình thường thì đáng ra cậu đã nằm dưới đất rồi. Nhưng hắn không đánh cậu, còn xin lỗi cậu. Thật kỳ diệu, người đó có đúng là Hoắc Quyện không vậy? Thẩm Sính, cậu cũng thấy đúng không?”
Cậu ta không hiểu nổi, quay sang hỏi bạn mình.
Thẩm Sính lên tiếng. Hắn ta cụp mắt, đưa tay gạt cánh tay Phí Dĩ Táp trên vai Bùi Dữ Nhạc ra. Cậu cố gạt mãi không được, vậy mà hắn nhẹ nhàng kéo là xong. Sau khi thả tay Phí Dĩ Táp xuống, hắn chẳng nói gì, chỉ liếc cậu một cái nhàn nhạt.
Bùi Dữ Nhạc bị ánh mắt ấy quét qua, lòng lạnh toát, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện kì lạ của Hoắc Quyện. Cậu lập tức cảnh giác, lùi xa Phí Dĩ Táp.
Giờ không nói đến phản ứng khó hiểu của Hoắc Quyện, chuyện trước mắt mới là vấn đề lớn.
Hoắc Quyện có thể không làm gì cậu, nhưng vị đại ca này thì chưa chắc!
Không ngờ cậu vừa lùi hai bước, lại bị Phí Dĩ Táp kéo lại, hào hứng vỗ vai cậu:
“Cậu đúng là người có bản lĩnh! Từ hôm nay, chúng ta làm bạn đi. Là bạn thì đương nhiên phải giúp nhau, bọn tớ sẽ giúp cậu cưa đổ Hoắc Quyện!” Cậu ta vỗ ngực cam đoan, rồi nhướng mày đầy khí thế hỏi: “Nhưng cậu là Beta mà, yêu AB khó lắm đấy. Cậu có đủ tự tin không?”
Hóa ra cơ thể này của cậu là Beta?
Bùi Dữ Nhạc thở phào vì mình là người thường, theo bản năng đáp: “Không, tớ…”
Phí Dĩ Táp tưởng cậu nhụt chí, không đợi cậu nói hết, lại hào hứng vỗ mấy cái: “Không sao, đừng lo! Dù sao vừa nãy hắn đối xử với cậu rất lịch sự, biết đâu lại có cơ hội! Đúng không, Thẩm Sính?”
Cậu ta tìm kiếm sự đồng tình.
“Ừ,” Thẩm Sính gật đầu, mỉm cười: “… Chúng tôi sẽ giúp cậu.”
“…”
Thật hay giả đây?
Bùi Dữ Nhạc nhìn nụ cười thoáng qua trên mặt Thẩm Sính, hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Dù sao đó cũng là bạch nguyệt quang của hắn mà!
Chẳng lẽ vì Phí Dĩ Táp ở đây, hắn đành phải phụ họa? Rồi sau lưng xử cậu đến sống dở chết dở?
Nhưng Thẩm Sính không phải kiểu người đó. Hắn khó chịu là ra tay ngay, chẳng chơi trò giả tạo làm gì.
Mà nói mới để ý, ngay cả Phí Dĩ Táp cũng không giống trong truyện.
Trong sách miêu tả thế này:
Phí Dĩ Táp da trắng như tuyết đỏ bừng, khóe mắt ngân ngấn nước vì bị bắt nạt, mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Sính khóc nức nở: “Bỏ cuộc đi…”
Nhưng thực tế trước mắt:
“Sao cậu cứ ngẩn người thế?” Nam sinh da màu lúa mạch vẫy tay trước mặt cậu, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Đúng rồi, tớ chưa biết tên cậu, cậu tên gì vậy?”
“…”
Bùi Dữ Nhạc nhìn hàm răng trắng sáng lấp lánh ấy, cảm thấy mọi thứ trước mắt khiến cậu chẳng thể nào nghĩ thông, lẩm bẩm đáp: “Tớ tên… Bùi Dữ Nhạc.”
…
“A Quyện, cái tên cùng lớp với chúng ta kia, cậu thấy hứng thú với cậu ta à?”