Lại hắt xì thêm một cái, Bùi Dữ Nhạc quyết định không làm khó bản thân mình nữa. Cậu tạm thời bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, khoác áo lên vai, không nhịn được hít mũi. Cậu hơi rối rắm vì dù đã mặc thêm áo nhưng vẫn thấy lạnh, xen lẫn là những cơn nóng bừng kéo tới. Nếu không nhầm, thì cậu sắp bị sốt rồi, uống thuốc cũng vô dụng.
Thật sự đã trở nên giống hệt với thể chất yếu ớt ban đầu của cậu rồi.
Sớm biết thế này, cậu đã về nhà từ trước chứ không ở lại lớp làm gì.
Với tình trạng này, ở lại học cũng vô dụng. Nhân lúc tình hình còn chưa quá tệ, về nhà vẫn hơn… Bùi Dữ Nhạc đẩy ghế, lảo đảo đứng dậy. Hoắc Quyện nhướng mắt, vươn tay ngăn lại, hỏi: “Làm gì?”
“Tớ phải về nhà.”
Bùi Dữ Nhạc vẫn còn nói năng rõ ràng, ý thức cũng tỉnh táo, chỉ là suy nghĩ có phần chậm hơn bình thường.
Hoắc Quyện nhìn qua khuôn mặt cậu, nhận ra đôi mắt của thiếu niên càng ngày càng mơ màng, gương mặt cũng đỏ hơn. Ánh mắt hắn trầm xuống, ngón tay hơi động, định vươn tay chạm vào cậu. Đúng lúc này, Phí Dĩ Táp và Thẩm Sính từ phòng y tế mang thuốc về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT