Mộ Dung Lạc Nguyệt nói làm bạn gái hắn, nhưng chưa hề nói đêm nay sẽ ngủ chung cùng hắn.

Coi như Lạc Nguyệt yêu cầu ngủ cùng nàng, Trương Hạo Lâm cũng sẽ không đi.

Bởi vì hắn vừa mới đạt được (Thượng Cổ Cửu Thần Quyết), quyết định ở trong phòng tu luyện một phen xem xem, xem có thể hay không vận dụng được Cửu Thải đan điền chi khí trong cơ thể, để nghiên cứu kỹ càng một chút những đan điền chi khí này.

Sau khi trở về phòng, Trương Hạo Lâm khóa trái cửa phòng, cầm lấy quyển trục từ trong tay Mộ Dung Lạc Nguyệt, rồi lại lần nữa nghiên cứu cẩn thận.

Xác định không có sai sót gì, Trương Hạo Lâm ôm tâm trạng nghi vấn, bắt đầu ngồi xếp bằng trên ghế, vận khởi Cửu Thải thần khí trong đan điền theo chỉ dẫn trên quyển trục.

Không thể không nói, bộ tâm pháp này, đơn giản như được tạo ra dành riêng cho Trương Hạo Lâm.

Khi Thượng Cổ Cửu Thần Quyết vận khởi, Cửu Thải đan điền trong cơ thể lập tức chuyển động.

Nó làm cho Trương Hạo Lâm cảm thấy trong cơ thể mình có chín đạo thần khí: đen, trắng, xanh lá, vàng, lam, xanh lục, kim, tím, phấn.

Đúng vậy, màu phấn, chính là màu hồng phấn, mà không phải màu đỏ.

Trương Hạo Lâm cảm thấy mình có thể tùy thời điều động chín đạo thần khí trong cơ thể.

"Những thần khí này có tác dụng gì?" Trương Hạo Lâm tụ một đoàn thanh khí trên bàn tay, xem đi xem lại rồi tự hỏi.

Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn chậu Quế Hoa trên cửa sổ, quyết định dùng chậu thực vật này để làm nghiên cứu, đem thanh khí trên tay đánh vào thân cây.

Từ trắng, xanh lá, vàng, lam, xanh lục, kim, tím, phấn, cho đến đen.

Hắn phát hiện, khi lục khí đánh tới thân cây, nó điên cuồng lớn lên, nhanh chóng nở hoa.

Hắn biết rằng, lục khí này là một loại sinh mệnh lực chi khí.

Khi hắc khí đánh lên thân cây, nó lập tức khô héo, chết héo tàn, giống như bị lửa thiêu, chỉ còn lại một chậu xác xơ, tàn tạ như đã chết khô từ lâu.

Còn về kim sắc chi khí, Trương Hạo Lâm biết, đó là một loại Kim Cương phòng ngự.

Hắn phát hiện khi vận khởi kim khí trong cửu sắc đan điền lên thân, làn da trên cơ thể sẽ trở nên như kim loại, tăng thêm năng lực phòng ngự.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Trương Hạo Lâm vang lên một tin nhắn, người gửi chính là Mộ Dung Lạc Nguyệt, đại mỹ nữ.

Nội dung tin nhắn viết: "Anh yêu, chưa ngủ sao? Em ngủ không được, hay anh qua phòng em chơi đi.

Trên người em không mặc gì cả, anh có muốn không? Em có thể chơi với anh."

"..." Nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Trương Hạo Lâm không khỏi hiện lên dáng người nóng bỏng của Lạc Nguyệt.

Đặc biệt là đôi bảo bối trước ngực nàng, to lớn không phải dạng vừa, chẳng kém gì so với Lam Tuyết.

"Thật hay giả? Hay là em chụp ảnh gửi qua đây anh xem một chút, xem có phải là thật hay không, hay là hù dọa anh thôi, em đang đùa giỡn anh à?" Trương Hạo Lâm không biết nàng có phải đang trêu đùa mình không, nên trả lời lại một tin nhắn, cùng nàng nói đùa.

Kết quả, chỉ một lát sau, hắn thật sự nhận được ảnh Lạc Nguyệt gửi.

Trong ảnh là bờ vai trắng nõn của Lạc Nguyệt, thân thể được chăn che khuất.

Từ bức ảnh này, nàng thật sự không mặc gì cả, như đang chờ hắn qua vậy.

Trương Hạo Lâm cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.

"Anh còn tưởng em sẽ gửi một tấm ảnh toàn thân cho anh nhìn chứ." Trương Hạo Lâm không nói qua phòng nàng, chỉ hồi phục tin nhắn như vậy.

"Muốn nhìn toàn thân thì anh qua đây xem đi.

Rõ ràng trên người em không có mặc gì cả, anh qua đây, em cho anh xem.

Phải biết, chưa từng có nam sinh nào nhìn thấy đâu, nếu anh qua đây, anh sẽ là người đầu tiên." Nàng y tá xinh đẹp đang trêu ghẹo tiểu nông dân.

"Anh cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, khiến anh có chút không thích ứng được.

Với lại anh còn là lần đầu, đối với loại chuyện nam nữ này, anh phải nghiên cứu kỹ càng, để không đi nhầm động." Trương Hạo Lâm hồi phục tin nhắn cho Mộ Dung Lạc Nguyệt.

"Em cũng là lần đầu, nhưng em là y tá, trong trường có dạy qua về sinh lý nam nữ.

Nếu anh không hiểu, anh có thể qua đây, em chỉ cho." Lạc Nguyệt nghĩ đến chuyện trên xe lửa, Trương Hạo Lâm một mình đánh mấy người, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn, thành thật như vậy, cảm thấy hắn là bạch mã hoàng tử của mình, một nam sinh đáng để phó thác cả đời.

Đi, hay là không đi? Câu hỏi này giằng xé trong lòng Trương Hạo Lâm.

Cuối cùng.

Trương Hạo Lâm lựa chọn không qua, hắn gửi tin nhắn trả lời Mộ Dung Lạc Nguyệt: "Cho anh thêm chút thời gian, đợi anh có nhà, có xe, xây biệt thự lớn, rồi anh sẽ yêu em.

Hiện tại cảm giác anh hơi giống kẻ ăn bám."

Đây là điều Trương Hạo Lâm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy hiện tại không có gì cả.

Ở cùng với đại tiểu thư Lạc Nguyệt như thế này, hắn cảm thấy hơi áp lực, giống như đang "ăn cơm chùa" vậy.

Dù sao hắn cũng là sinh viên đại học, "ăn bám" không phải chuyên môn của hắn.

Đối với câu nói này của Trương Hạo Lâm, Mộ Dung Lạc Nguyệt trong lòng rất vui, ít nhất nàng biết Trương Hạo Lâm không phải loại đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà là một người đàn ông xem trọng sự nghiệp.

Như vậy, càng làm cho Mộ Dung Lạc Nguyệt thêm yêu tiểu nông dân này.

Khi Trương Hạo Lâm nhận được tin nhắn hồi âm của nàng, tưởng có lời gì muốn nói, không ngờ lại là một bức ảnh trắng nõn nà, khiến hắn suýt chút nữa chảy máu mũi.

Mặc dù ảnh không chụp rõ mặt, nhưng ba điểm trên cơ thể đều được chụp rõ ràng.

Trương Hạo Lâm biết, bức ảnh này tuyệt đối là thân thể của nàng y tá xinh đẹp, thanh thuần này.

Ban đầu, Trương Hạo Lâm định xóa nó đi, nhưng hắn càng xem càng thích, càng xem tim càng đập nhanh, cuối cùng còn nhận được một câu: "Đẹp không? Cơ thể này, sau này sẽ là của anh, em vĩnh viễn giữ lại cho anh!"

"..." Có thể không thích sao, mặc dù Trương Hạo Lâm chỉ là một tiểu nông dân, nhưng hắn cũng chẳng khác gì những người đàn ông bình thường.

Hôm sau! 9 giờ sáng.

Trương Hạo Lâm mang theo quầng thâm mắt, vô cùng không tình nguyện đi ra khỏi phòng, ngồi vào phòng ăn, ăn điểm tâm do mẹ của Lạc Nguyệt làm.

Nhìn hắn, người ta liếc mắt cũng biết đêm qua hắn ngủ không ngon, đặc biệt là Lạc Nguyệt ngồi cạnh Trương Hạo Lâm, mỉm cười nhìn cái vẻ mặt ủ rũ của hắn.

"Khi nào anh về Cổ Thành trấn? Hay là em lái xe đưa anh về, từ đây đến Cổ Thành trấn, không cần đến hai giờ." Mộ Dung Lạc Nguyệt có đôi mắt to như bảo thạch, như vì sao lấp lánh, nháy nháy mắt nhìn Trương Hạo Lâm.

Sau đó, mặt Lạc Nguyệt hơi đỏ lên, ghé sát tai Trương Hạo Lâm khẽ nói: "Cơ thể trong bức ảnh kia đẹp không? Anh thích không?"

Đối với lời Lạc Nguyệt, Trương Hạo Lâm khẽ gật đầu, tỏ vẻ vô cùng thích, chỉ là chỉ có thể nhìn, không thể sờ, nếu có thể sờ vài cái thì còn gì bằng.

Có thể không thích sao, chính vì bức ảnh này mà Trương Hạo Lâm tối qua xem đi xem lại, nhìn đến mức mất ngủ.

Mỹ nhân trong ảnh, ngay ở phòng bên cạnh, còn đang chờ hắn qua.

Chỉ cần hắn qua phòng nàng, không những có thể sờ, mà còn có thể "ăn" nữa.

"Không cần phiền em, một lát anh tự bắt xe về." Trương Hạo Lâm không muốn phiền phức người bạn gái này.

"Được thôi, nhưng anh cho em địa chỉ nhà anh, khi nào em được nghỉ, em sẽ đến nhà anh chơi, được không?" Mộ Dung Lạc Nguyệt hỏi địa chỉ của hắn.

Trong lòng nàng đang nghĩ: "Đúng là đồ đầu gỗ, ngốc đến đáng yêu, làm người ta uổng công đợi cả một đêm, cũng không thèm qua!"

Chỉ cần có địa chỉ, lại có số điện thoại của Trương Hạo Lâm, đến lúc đó, nàng có thể thông qua bản đồ mà tìm đến thôn của hắn để chơi.

Ăn điểm tâm xong, Mộ Dung Lạc Nguyệt lái chiếc xe con hiệu Đại Chúng của mình, đưa Trương Hạo Lâm đến trạm xe.

Nàng cứ tưởng Trương Hạo Lâm sẽ tạm biệt bằng một nụ hôn hay một cái ôm gì đó.

Không ngờ, Trương Hạo Lâm không có bất cứ biểu hiện gì, mua vé xe, vẫy tay chào Lạc Nguyệt rồi lên xe.

Mộ Dung Lạc Nguyệt tức giận mắng hắn: Đồ gỗ, đồ ngốc, đồ đần độn...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play