Nhìn gương mặt tái nhợt, yếu ớt của Lâm Lang, tim Hoằng Lịch như bị kim nhọn đâm một nhát, đau đến không thở nổi. Hắn theo bản năng siết lấy tay nàng, giọng nói tràn đầy thương xót:
“Dung Âm, nàng… nàng đừng đau lòng. Chúng ta rồi sẽ lại có con. Trẫm sẽ để Trình viện phán chăm sóc nàng thật tốt, hết thảy đều có trẫm ở đây.”
Lâm Lang bắt đầu “trình diễn” vẻ mặt vô hồn, hoang mang, sau đó như vừa bừng tỉnh, tay khẽ áp lên bụng, môi mím chặt rồi bật khóc nức nở. Dáng vẻ như một người mẹ vừa mất con, đầy đau đớn và đáng thương, khiến cả Liễu Nhứ, Minh Ngọc và các cung nữ khác đều rơm rớm nước mắt, cúi đầu khóc thút thít, môi run run, chẳng ai biết nên an ủi thế nào.
“Trình viện phán, vì sao hài tử của bản cung lại đột ngột mất đi như vậy?”
Ánh mắt Lâm Lang sáng quắc, trực tiếp nhìn thẳng vào Trình viện phán đang chần chừ lựa lời, khiến ông ta bị áp lực không nhỏ. Hoằng Lịch cũng xoay người, ánh mắt sắc bén quét tới.
“Hồi Hoàng thượng, nương nương,” Trình viện phán vội đáp, “thần vừa bắt mạch, phát hiện cơ thể nương nương bị hư hàn nghiêm trọng, vốn không phải thời điểm thích hợp để mang thai. Lại thêm trong người bị nhiễm lượng lớn xạ hương và hương hoa hồng, nên mới xảy ra chuyện đột ngột sảy thai.”
Nghe đến đây, sắc mặt Hoằng Lịch chợt biến đổi, trong lòng dâng lên một trận áy náy. Hóa ra thân thể Hoàng hậu vốn đã yếu như vậy, thế mà hắn lại vẫn cứ quấn lấy nàng suốt đêm—đúng là không nên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT