Lâm Lang dẫn Đại Ngọc đi vào một tiểu viện yên tĩnh, tao nhã. Nơi này được quét tước vô cùng sạch sẽ, cây cối tươi tốt, hoa nở rộ, hương thơm dìu dịu, tựa như một chốn đào nguyên giữa nhân gian.
Dàn tử đằng leo đầy giàn, từng chùm hoa tím rủ xuống, lả lướt như rèm ngọc lay động theo gió, thoảng ra một vẻ u buồn như kể chuyện xưa.
Bên cạnh đặt một chiếc ghế mây cổ kính, như đang lặng lẽ nói về những tháng năm đã qua. Trong viện còn có một chiếc bàn hồng đàn cùng mấy chiếc ghế nhỏ tinh xảo. Trên bàn đã bày sẵn trà cụ và điểm tâm, hiển nhiên là do nha hoàn chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi thứ đều toát lên vẻ yên tĩnh, thanh nhã mà có gu riêng biệt, ngập tràn phong vị nơi thôn dã.
“Muội mau ngồi đi, nhìn sắc mặt thế kia, mấy đêm nay chắc không ngủ ngon phải không?” Lâm Lang nhẹ giọng nói.
Ánh Thủy vội vàng kéo ghế đến, dùng tay áo phủi nhẹ bụi trên mặt ghế—dù chẳng có chút bụi nào—rồi cẩn thận đỡ Đại Ngọc ngồi xuống.
Nhìn gương mặt gầy đi thấy rõ của nàng, Lâm Lang không khỏi thấy đau lòng. Trước kia phải vất vả lắm mới dưỡng được da dẻ hồng hào, vậy mà giờ lại tiều tụy đi rồi.
Nàng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như chim oanh cất tiếng giữa rừng vắng, từng lời từng câu đều tràn đầy dịu dàng và thân thiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT