Hồi Lâm Lang mới vào phủ Vinh Quốc, Bảo Ngọc cũng từng hỏi nàng câu ấy. Hắn vốn coi viên thông linh ngọc đeo trên cổ là vật báu hiếm thấy, lại mong các tỷ muội xinh đẹp quanh mình đều có thể giống như hắn – là người mang ngọc mà sinh.
Lúc này, Đại Ngọc ngẩng đầu nhìn viên bảo ngọc sáng trong đeo trên cổ biểu ca, ngọc thạch óng ánh, gần như trong suốt, trên mặt còn như có khắc chữ nhỏ tinh xảo. Nghĩ đến chắc hẳn đây là ngọc trời ban theo khi sinh ra, mới có vẻ thần diệu đến vậy.
Bảo vật như thế, sao có thể ai ai cũng có?
Đại Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, giọng uyển chuyển mà nhún nhường:
“Biểu ca mang ngọc quý hiếm như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ tiếc trên người muội, không có thứ như thế.”
Lời nàng còn chưa dứt, thì bệnh si cuồng của Bảo Ngọc lại muốn phát tác. Hắn giận dỗi rút viên ngọc ra khỏi cổ, vừa định giơ tay ném mạnh xuống đất, may thay đã bị Lâm Lang nhanh mắt ngăn lại.
“Hảo ca ca, huynh định làm gì vậy? Cẩn thận dọa đến Lâm muội muội mất. Ngọc ấy đâu phải thứ ai cũng có, chẳng lẽ người ta không có thì không phải người tốt hay sao? Huống hồ, đây chẳng qua là một cục đá tầm thường, huynh đừng để tâm quá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT