Hôm sau, Vĩnh Kỳ tỉnh lại, phát hiện mình và Hàm Hương quần áo xộc xệch, sắc mặt lập tức thay đổi. Đầu óc còn váng vất men say, hắn cứ ngỡ tối qua chỉ là một giấc mộng xuân. Trong mộng, mỹ nhân thơm ngát, mềm mại, khiến hắn say mê không dứt, chìm đắm hết lần này đến lần khác trong hoan lạc.
Nhưng khi nhìn thấy Hàm Hương ôm chăn che chặt thân thể, nước mắt không ngừng rơi, Vĩnh Kỳ bỗng cảm thấy bức bối tột cùng. Hắn siết chặt tay, giận dữ đấm mạnh xuống cột giường. Trời ạ, bây giờ phải làm sao đây?
Với tính cách của Tiểu Yến Tử, nếu nàng biết chuyện này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, làm ầm lên với hắn.
Vĩnh Kỳ vội vàng mặc lại y phục, sắc mặt khó coi, dùng giọng điệu khẩn cầu nói với Hàm Hương:
“Xin lỗi… Tối qua là ta sai. Ta không nên uống quá nhiều, cũng không nên làm chuyện hồ đồ khi chưa tỉnh táo. Ta xin nàng hãy quên đi, được không? Đừng nói với Tiểu Yến Tử, cũng đừng nói với các tỳ nữ của nàng. Ta sẽ bù đắp cho nàng…”
Hàm Hương đôi mắt đỏ hoe, im lặng gật đầu, như thể đã chấp nhận số phận. Chỉ sau một đêm, nàng đã mất đi sự trong sạch. Nàng có lỗi với Mông Đan, có lỗi với tình yêu và lời hứa của bọn họ. Trái tim nàng dường như vỡ vụn, không thể nào yêu một người khác một cách trọn vẹn được nữa.
Vĩnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ra ngoài cảnh cáo Tiểu Thuận Tử và Tiểu Quế Tử – hai người đã trực đêm qua. Hắn ra lệnh cho bọn họ giữ kín miệng, nếu không, Cảnh Dương Cung sẽ không dung thứ. Đồng thời, để trừng phạt chuyện “tự tiện làm chủ”, hắn phạt mỗi người hai mươi trượng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play