Đỗ lão gia là người từng trải, chỉ cần quét mắt một lượt qua nhóm người bên cạnh Tiểu Yến Tử cũng có thể nhận ra bọn họ khác hẳn dân thường. Y phục tinh xảo, khí chất bất phàm, lại còn có thị vệ đi theo bảo vệ. Chỉ cần nhìn là biết những kẻ này không giàu sang cũng quyền quý, không thể tùy tiện đắc tội.
Ổn định tinh thần, ông ta cố gắng giữ giọng điệu hòa nhã:
“Tiểu nữ nhà ta tuyệt đối không thể gả cho một kẻ ăn xin. Vị cô nương này, mong cô đừng tiếp tục quấy rầy. Nếu có bằng hữu từ phương xa tới, muốn kết giao bạn bè, vậy hãy vào phủ uống một chén trà, kẻ hèn này cũng sẵn lòng tiếp đãi.”
Tề Chí Cao cúi gập người, chuẩn bị rời đi. Ngay từ đầu, hắn chưa từng ôm hy vọng cưới được tiểu thư nhà họ Đỗ. Đó chẳng phải là giấc mộng viển vông sao? Hắn nghèo khó, đến một nha hoàn hoặc góa phụ bình thường còn không cưới nổi, huống chi là một tuyệt sắc giai nhân?
Tú cầu rơi vào tay hắn, chẳng qua chỉ là do cô nương trước mặt nghịch ngợm đánh trúng hướng này. Chẳng may mà trán bị đập đau thì khổ, nên hắn theo phản xạ giơ tay bắt lấy, vậy thôi. Chuyện này chỉ có thể nói là trời xui đất khiến.
“Ai ai, Tề Chí Cao, ngươi đừng đi chứ!” Tiểu Yến Tử lập tức giữ chặt hắn, lớn giọng nói. “Ngươi đã bắt được tú cầu của Đỗ tiểu thư, vậy chẳng phải chính là tân lang sao? Đỗ lão gia đúng là chê nghèo ham giàu! Ăn mày thì sao chứ? Chẳng lẽ làm ăn mày là không đáng được tôn trọng à? Còn mắt chó xem người thấp nữa! Ta đây ngày trước cũng từng đầu đường bán nghệ, chẳng lẽ cũng bị khinh thường?”
Nàng vỗ ngực đầy căm phẫn, chuẩn bị thay Tề Chí Cao đòi lại công bằng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT