Lão ma ma vừa nhìn thấy Lưu Khải, lập tức cúi người hành lễ, cung kính thưa: “Lão nô tham kiến Thái tử điện hạ.”
Mạnh Xảo Tuệ cũng thuận theo quỳ xuống hành lễ, nhưng trong lòng lại có chút bất mãn. Lưu Khải đường đột và tùy tiện, đuổi bắt mèo loạn cả lên, suýt nữa làm tổn thương tỷ muội các nàng. Giờ đây, nhìn thấy dung mạo khuynh thành của Lâm Lang, hắn lại ngang nhiên dán mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt si mê lộ rõ không chút che giấu, thực sự vô lễ.
“Tỷ tỷ, chúng ta về thôi.”
Lâm Lang chỉ nhàn nhạt hành lễ qua loa, sau đó kéo tay Mạnh Xảo Tuệ rời đi, hoàn toàn làm lơ bộ dạng ngây ngốc của Lưu Khải. Hắn trông chừng mười tám, mười chín tuổi, dung mạo tầm thường, vẻ mặt ngây thơ non nớt, nhìn qua liền biết đầu óc không quá linh hoạt, mang đến cảm giác ngốc nghếch.
Lâm Lang vừa đi vừa lặng lẽ suy ngẫm về vị Thái tử này. Trong nguyên tác, Lưu Khải cưới Mạnh Xảo Tuệ, nhưng đến đêm động phòng lại hoảng loạn bỏ chạy. Hắn làm vậy chỉ vì muốn che giấu sự tồn tại của Lật Diệu Nhân, sau đó còn nghĩ đủ cách lừa dối chính thê của mình. Không chỉ vậy, hắn còn mê muội một cung nữ đầy dã tâm, mặc kệ nàng ta đùa bỡn xoay quanh. Chỉ vì vài câu đường mật của đối phương, hắn đã tự huyễn hoặc bản thân rằng nàng ta thật lòng yêu mình. Vừa ngu dốt lại vừa cặn bã.
Nếu ngay từ đầu không thích Mạnh Xảo Tuệ, hắn có thể thẳng thắn từ chối hôn sự. Nhưng đã cưới nàng ấy về rồi, ít nhất cũng nên tôn trọng nàng ấy, chứ không phải lạnh lùng khinh rẻ, hoàn toàn không có ý thức trách nhiệm của một người làm chồng.
“Tiên… tiên tử, thật xin lỗi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play