Hắn đương nhiên không thể ở lại lâu, cũng không thể vì một nữ nhân mà bỏ bê triều chính và phép tắc. Nếu thực sự lưu lại nơi này bồi nàng, e rằng lại càng không tốt cho nàng.
Xuân Hoa cùng Phương Vận cung tiễn Hiên Viên Linh rời đi, không bao lâu sau, thuốc cũng đã sắc xong.
Hai người cẩn thận hầu hạ Thẩm Khanh uống thuốc. Đợi đến khi thuốc ngấm qua hơn một canh giờ, cơn sốt mới dần dần thuyên giảm.
Dù rằng nàng vẫn chưa tỉnh, nhưng ít nhất cũng khiến mọi người nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng lúc này, trong ý thức mơ hồ, Thẩm Khanh lại cảm thấy bản thân thật sự không ổn. Nàng có cảm giác đôi chân mình không chạm được đất, như đang trôi nổi giữa không trung. Xung quanh vang lên những âm thanh mơ hồ, lúc như là tiếng giám sát tim đập trong bệnh viện, lúc lại dường như chẳng có gì, những thanh âm ấy vừa xa xăm, lại vừa gần kề. Nàng muốn nhìn rõ mọi thứ, nhưng lại chẳng thể thấy gì cả.
Hình như… nàng còn nghe thấy tiếng của cha mẹ.
Không biết đã qua bao lâu, mọi thứ xung quanh vẫn là một màu tối mịt mờ, tựa như cơn ác mộng không có hồi kết. Thẩm Khanh cắn răng, dùng ý chí mạnh mẽ nói với chính mình——phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng giật mình bừng tỉnh, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Gần như bật dậy khỏi giường, động tác mạnh đến mức khiến Phương Vận đang canh chừng bên cạnh bị giật mình hoảng hốt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT