Thẩm Khanh dù sao cũng phải cung tiễn, Hiên Viên Linh liếc mắt nhìn nàng, tâm trạng lúc này cực kỳ tồi tệ, thấy bộ dạng nàng sợ hãi, hắn chỉ nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.

Sau khi Hiên Viên Linh rời đi, Thẩm Khanh vẫn ngoan ngoãn ở lại.

Trong phòng, đầu Du Phi còn đau nhức, nhưng thái y sau khi đi vào cũng không nói gì nhiều. Nhìn sắc mặt bọn họ, nàng liền biết tình hình không ổn.

Quả nhiên, sau khi uống thuốc không bao lâu, nàng liền cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra ngoài. Cơn đau bụng dần dần biến mất, nhưng thứ chảy ra kia rõ ràng chính là một thai nhi đã thành hình.

Hơn bốn tháng, đã có thể nhìn rõ tay chân, thai nhi bé nhỏ cỡ bàn tay, toàn thân đẫm máu, Du Phi nhìn mà cảm thấy tim mình cũng như rỉ máu.

Nàng chỉ thoáng nhìn qua, nước mắt liền tuôn như mưa. Thái y nào dám để nàng tiếp tục nhìn?

Ban đầu, nàng còn khóc thành tiếng, nhưng về sau chỉ nằm trên giường, toàn thân run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cho đến khi hoàng hậu bước vào, nàng bỗng dưng mở to mắt: "Là ngươi đúng không?!"

Hoàng hậu bất ngờ bị chất vấn như vậy, sắc mặt sao có thể tốt? "Du Phi, ngươi điên rồi sao! Chính mình ngã mất hài tử, ngược lại còn muốn đổ tội cho bản cung?"

"Ta không phải chưa từng mang thai, chỉ ngã một cái, sao có thể mất hài tử? Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn tra rõ!"

Ánh mắt hoàng hậu thoáng hiện lên một tia giễu cợt: "Hoàng thượng biết rõ chính ngươi tự ngã mất hài tử, đau lòng còn không kịp, đã rời đi rồi."

Du Phi cứng đờ.

Hoàng hậu nhìn nàng, giọng điệu nghiêm nghị: "Du Phi, ngươi vì một chút tùy hứng mà mất đi long tử, bản cung phải phạt ngươi."

Du Phi lấy lại tinh thần, cắn răng nói: "Bản cung không phục!"

Hoàng hậu hừ lạnh: "Ngươi đáng bị phạt! Bản cung lệnh ngươi chép kinh một ngàn lần, sau đó đến Phật đường tụng kinh cho đứa nhỏ không có duyên phận này. Ngươi làm mẫu thân, cũng nên cầu mong cho hài tử đời sau có thể đầu thai vào một nơi tốt hơn. Chết trong tay chính mẫu thân mình, đứa trẻ này dưới suối vàng cũng không được an bình."

"Hoàng hậu!" Trong mắt Du Phi tràn đầy oán hận, không chút che giấu.

Con nàng còn chưa kịp chào đời đã mất, vậy mà hoàng hậu còn nguyền rủa nó như thế!

Hoàng hậu phất tay áo rời đi, để lại Du Phi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội. Văn Thu đau lòng đỡ lấy nàng: "Nương nương, đừng tức giận, cẩn thận thân thể."

Du Phi nghiến răng: "Bản cung không tin chỉ đơn giản như vậy mà mất hài tử! Hơn bốn tháng, thai nhi đã ổn định, tra xét ngay cho ta! Bản cung rõ ràng cảm giác lúc đó dưới chân có thứ gì đó!"

Văn Thu cũng hoảng sợ, bây giờ nghe nói vậy liền vội vàng gật đầu: "Vâng, nô tỳ tuân mệnh. Nhưng nương nương hiện tại không chịu nổi gió lạnh, may mắn nơi này là Chiêu Hoa Cung, nô tỳ sẽ chuẩn bị kiệu mềm đưa nương nương về Chung Dục Cung."

Du Phi lúc này vừa mệt vừa đau, hoàng hậu vừa đi, nàng lại chìm vào đau đớn cùng cực, cũng chẳng còn sức mà quan tâm những việc khác.

Hoàng hậu ra khỏi Chiêu Hoa Cung, liếc nhìn Kim Chi bên cạnh. Hai người trao đổi một ánh mắt, rồi thẳng về Phượng Nghi Cung. Vừa vào trong, hoàng hậu liền hỏi: "Đã xử lý sạch sẽ chưa?"

Kim Chi cung kính đáp: "Nương nương yên tâm, tất cả đều đã thu xếp ổn thỏa. Dùng cũng không phải là dược quá mạnh, vốn có thể chịu được đến sáu tháng mới phát tác, nhưng Du Phi tự ngã, coi như nàng tự làm tự chịu, còn giúp kế hoạch của chúng ta không có sơ sót. Hơn nữa, khiến cho Hoàng thượng thêm chán ghét nàng, một công đôi việc."

"Thái y bên kia thì sao?"

Kim Chi nói: "Cũng đã sắp xếp ổn thỏa."

Hoàng hậu thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Quý tử này không thể xuất hiện trong bụng Du Phi, bản cung còn vui mừng hơn bất cứ điều gì."

Kim Chi gật đầu: "Còn Phương Quý Nhân, cái thai trong bụng nàng..."

Hoàng hậu trầm ngâm: "Tạm thời cứ bảo toàn, sau này có thể sẽ hữu dụng."

Nói rồi, nàng khẽ nhíu mày: "Thẩm Lương Nhân có phải còn quá trẻ không? Trong hậu cung, nàng được sủng ái nhất, đã mấy tháng rồi mà vẫn không có tin vui."

"Chắc là nàng không có phúc khí."

Hoàng hậu không nghĩ nhiều thêm. Dù sao, trong hậu cung này, nữ nhân nào mà không mong có thai?

Hơn nữa, nàng tự nhận mình đối xử với Thẩm Khanh rất hòa nhã, nàng ta chắc chắn không nghi ngờ mình, càng không thể nào tự tránh thai.

Thế nên, chuyện này cũng chỉ thoáng nghĩ rồi bỏ qua.

Dù sao, như lời Kim Chi nói—có lẽ Thẩm Khanh thật sự không có phúc khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play