Thuận Phi lo lắng trong lòng: “Con là trưởng tử của Hoàng Thượng, tuổi tác cũng là lớn nhất, con không được cam lòng tụt lại phía sau, ở trước mặt Hoàng Thượng biểu hiện tốt một chút, há chẳng phải là lẽ thường sao.”
Đại hoàng tử nghe lời Thuận Phi nói, nhìn bộ dáng của người, trong lòng lại có chút nén nhịn.
Nhưng hắn cũng không thể phản bác, bởi vì một khi hắn mở miệng, Thuận Phi tất sẽ lấy cớ rằng bản thân không được sủng ái, nhà mẹ đẻ cũng không có quyền thế, không thể giúp được gì cho hắn, lại còn luôn thúc giục hắn phải tiến tới. Hễ hắn có chút lơ là chuyện học hành, Thuận Phi liền lập tức gây áp lực khiến hắn nghẹt thở. Kỳ thật tuổi hắn còn nhỏ, lại sinh ra trong hoàng gia, không phải không hiểu những chuyện này vốn là điều nên gánh vác. Thế nhưng, rốt cuộc vẫn trông mong sau những mỏi mệt bên ngoài, lúc trở về ít nhất cũng có thể cảm nhận được sự yêu thương của mẫu thân. Hai năm nữa hắn sẽ phải rời cung, vậy mà mẫu phi dường như chẳng chút lưu luyến, chỉ một mực trông mong hắn hiến công lập nghiệp thôi sao?
Tuổi tác Đại hoàng tử, còn chưa tới độ tuổi thiết tha quyền thế, hoặc nói rằng tâm cầu quyền lực vẫn chưa thực sự thức tỉnh. Nhưng hắn đã bắt đầu thấy chán ghét những điều ấy, thậm chí không khỏi nghĩ tới, vì sao mẫu phi hắn không thể giống như những người mẹ bình thường, thật lòng lo lắng cho hắn một chút?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT