Vạn Triệu thấy Du phi ít ra còn để tâm tới chuyện này, liền vội vã rèn sắt khi còn nóng: “Nói cho cùng, Hi tần không thể sinh con, nàng có được sủng ái đến đâu, hậu cung này không con nối dõi tức là không có chỗ dựa. Nương nương nhìn Hoàng hậu nương nương đi, chẳng phải cũng thay đổi rồi đó sao?”

Hoàng hậu thuở trước quy củ đến nghiêm cẩn, vậy mà về sau thất thế rồi, không cũng chỉ còn cách nâng đỡ Thẩm Khanh? Dẫu cho có khiến người khác khinh thường đi nữa, nhưng lại hữu hiệu, chẳng phải sao? Thân là chính cung Hoàng hậu, bệnh lâu như vậy, Hoàng thượng lạnh nhạt bao nhiêu năm, vậy mà nay chẳng phải cũng đang dần quay lại? Còn sai người đưa đồ bổ, ấy là để Hoàng hậu có mặt mũi, nói cho cùng vẫn là thuận theo ý Hoàng thượng mà làm thôi.

Hoàng thượng đã có ý sủng ai, nương nương cùng người ấy đối đầu, há chẳng phải là trái ý Thánh thượng, khác nào tự tay vả vào long nhan?

Vạn Triệu dịu giọng khuyên nhủ: “Hi tần được sủng một năm hai năm, chẳng lẽ còn có thể sủng mười năm? Nương nương đừng nóng vội, hãy chờ xem. Hiện tại nàng ta như mặt trời ban trưa thì cũng chẳng còn cách nào, nhưng nàng ta chẳng có gia thế, lại chẳng có con cái, phong phi thì đã sao? Nếu thật sự thất sủng, nàng ta cũng chẳng thể sánh với nương nương, sau lưng nương nương là cả một Tần gia hùng hậu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play