Thực ra, nguyên chủ vốn có tay nghề thêu thùa, nhưng Thẩm Khanh dù sao cũng không có khái niệm gì về việc này. Trong đầu nàng có ký ức, nhưng thực tế khi ra tay lại là chuyện khác. Nàng tập tành một chút, nhưng học mãi vẫn chẳng ra sao. Làm đi làm lại, nàng bỗng dưng hoài niệm đến đồ lót hiện đại, nghĩ đến việc nhờ Xuân Hoa làm giúp, nhưng rồi lại cảm thấy bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

Dù sao thì, vừa mới được sủng ái một chút đã mặc áo lót, đồ lót theo kiểu hiện đại cho Hiên Viên Linh nhìn thấy, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ nàng cố ý nịnh nọt.

Thế thì không hay lắm.

Vẫn là đợi một chút.

Đến khi sắp dùng bữa tối, Hiên Viên Linh đến. Lúc này sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Thẩm Khanh vẫn chưa từ bỏ việc học thêu, vẫn đang miệt mài với món "đồ chơi" này. Khi Hiên Viên Linh bước vào phòng, thấy nàng đang chuyên chú thêu hoa, hắn đặc biệt tiến lên xem thử.

Chỉ thấy trong tay nàng là hai con gì đó, nhìn không ra là vịt hay là thứ gì, thêu đến mức cực kỳ thê thảm.

Hiên Viên Linh suýt nữa không nhịn được mà bật cười, nhưng vẫn cố kiềm chế, giữ lại dáng vẻ uy nghiêm của mình, vội ho một tiếng rồi gọi nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thẩm Khanh nhất thời xấu hổ, vội vàng giấu món đồ thêu ra sau lưng: "Hoàng Thượng đến."

Hiên Viên Linh ừ một tiếng: "Thêu cái gì vậy?" Hắn thực sự không nhìn ra nổi.

Biết rõ nàng thêu dở tệ mà còn cố tình hỏi, chẳng phải là cố ý chế giễu sao?

Ánh mắt Thẩm Khanh hơi dao động: "Uyên Ương."

Sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: "Hoàng Thượng đã dùng bữa chưa? Nếu chưa, để Xuân Hoa đến Ngự Thiện Phòng truyền lời."

Hiên Viên Linh nào không hiểu được nàng đang cố tình đánh trống lảng.

Trong lòng hắn lại cảm thấy buồn cười, tay nghề của mình kém cũng không cho người ta nói sao?

Thật sự là yếu ớt quá đi.

Nhưng chính vì vậy, hắn lại càng muốn trêu chọc nàng thêm.

"Ừm." Hắn trước hết đồng ý để người đi Ngự Thiện Phòng, sau đó lại cầm lấy món "Uyên Ương" kia lên xem: "Thêu khăn sao? Để dùng riêng à?" Nhưng món này sợ là không dùng được đâu?

Vẫn là không qua nổi chuyện này phải không?

Thẩm Khanh thầm nghĩ: Được rồi, tổn thương nhau đi.

Nàng khẽ vuốt cằm, giả vờ có chút xấu hổ: "Vốn là muốn tặng Hoàng Thượng."

Hiên Viên Linh: "..."

Cái thứ này mà hắn có thể cầm ra dùng sao? Không sợ bị người ta cười nhạo à?

Thẩm Khanh tiếp tục nói: "Nhưng mà... Thần thiếp tay nghề không tốt, Hoàng Thượng từ trước đến nay đều dùng những thứ tốt nhất."

Nói đến đây, nàng còn tỏ vẻ có chút thất vọng.

Hiên Viên Linh nhìn chằm chằm món "Uyên Ương" kia, thật sự là... quá xấu. Nhưng nàng rõ ràng đã bỏ công sức thêu, nghĩ một chút, hắn nhíu mày nói: "Ngươi thêu kém đến mức này, trẫm tất nhiên không thể dùng."

"..." Đúng là thẳng nam.

Thẩm Khanh nhất thời cứng họng, không biết nói gì.

Nhìn thấy bộ dáng nghẹn lời của nàng, Hiên Viên Linh liền tiếp tục: "Nhưng nếu là thêu cho trẫm, tổng không thể để người ngoài chê cười, thêu xong thì để Triệu Hải cất giữ là được."

Không thể dùng thì cất đi.

Thẩm Khanh vui vẻ nhào tới, hai tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào ngực hắn, giọng nói mềm mại: "Hoàng Thượng thật tốt."

Giọng nói ngọt ngào, động tác chủ động như vậy, Hiên Viên Linh có chút bất ngờ. Đây cũng không phải trên giường, mà lại là lần đầu tiên nàng trắng trợn thân cận hắn như thế.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt long lanh ánh lên ý cười, không kìm được khẽ ừ một tiếng.

Sau đó, thuận tay ôm nàng vào lòng, lại nói: "Lần sau thêu đẹp một chút."

Nếu thêu đẹp hơn, hắn cũng không ngại dùng, miễn cho nàng lại thấy tủi thân, đúng không?

Thẩm Khanh: "..." Còn giao nhiệm vụ nữa sao?

Thế này chẳng phải nàng tự chuốc khổ rồi sao? Nàng vốn chỉ chơi đùa thôi, thứ này cũng không phải thực sự muốn tặng Hiên Viên Linh, chỉ là cố ý trêu chọc hắn một chút mà thôi. Giờ thì hay rồi, không làm cũng không được nữa. Mệt tâm.

P/s: Lại bảo ko mê bộ này đi, tui ko ngừng lại dc 

( ̄y▽ ̄)╭ Ohohoho..…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play