Hiên Viên Linh ánh mắt chẳng tra hỏi gì thêm, trong lòng thật sự đã có chút mất kiên nhẫn. Vị thái y này vô năng, chữa đã bao lâu, vật nhỏ kia một chút động tĩnh cũng chẳng có. Nhưng cũng bởi vì thân thể của Thẩm Khanh vốn dĩ đã khó điều trị, Hiên Viên Linh tuy nhìn thấy nàng hiện giờ tung tăng hoạt bát, vẫn luôn cảm thấy thân thể nàng là không tốt, trong lòng luôn thấp thỏm sợ nàng tổn thương gì thêm, ngày thường mới âm thầm phân phó phải chăm sóc cho thật cẩn thận.
Thái y vừa đi, Thẩm Khanh liền nhìn chằm chằm Hiên Viên Linh, giọng điệu nhàn nhạt: “Thần thiếp bây giờ ngay cả muốn ăn một miếng lạnh hạ nhiệt cũng không được sao?”
Hiên Viên Linh quả thực bất đắc dĩ, còn có thể thế nào? Chỉ có thể dỗ nàng: “Là vì thân thể của nàng, sợ tới mùa đông lại chịu lạnh, chẳng phải thế sao? Thái y nói nàng là hàn thể, chẳng lẽ không nhớ mùa đông nàng lạnh đến thế nào?”
“Nhưng Hoàng thượng lại chẳng nghĩ tới, mùa hè thần thiếp cũng nóng tới phát cuồng hay sao?” Thẩm Khanh quả thực oán thán: “Thần thiếp là bị thất sủng rồi sao? Ngay cả chút đồ lạnh cũng không được ăn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT