Về đến Chiêu Hoa Cung, Thẩm Khanh liền để Xuân Hoa lấy khăn lau mặt cho mình.
Xuân Hoa đứng bên cạnh lo lắng:
"Lương Nhân..."
Thẩm Khanh lắc đầu:
"Đắc tội không nổi, cũng không cần để lộ ra ngoài."
Chính vì muốn giữ lấy sự an ổn này, nàng mới cố tình ngất xỉu ngay tại Chung Dục Cung. Nếu nàng ngất ở bên ngoài, Du Phi chắc chắn sẽ ghi hận, bôi nhọ danh tiếng của nàng.
Dù vị phần thấp, nàng chung quy vẫn là nữ nhân của Hoàng Đế. Nếu Du Phi quá đáng, bề ngoài cũng không dễ nhìn. Thế nên ngất một lần thế này, chí ít một khoảng thời gian sau, Du Phi sẽ không tìm nàng gây khó dễ nữa.
Còn chuyện lợi dụng mình té xỉu để Hoàng Đế chú ý đến, trách phạt Du Phi ư?
Chuyện này, Thẩm Khanh không cần nghĩ cũng biết là không thể nào.
Nàng là thân phận gì, còn Du Phi là thân phận gì?
Nói thẳng ra, nàng không xứng.
Đừng nói đến việc nàng chỉ mới ngất xỉu, cho dù hôm nay nàng có chết ở trong cung của Du Phi, Hoàng Đế cũng chỉ xử lý qua loa một câu, sau đó quay đi, mà Du Phi vẫn sẽ là sủng phi như cũ.
Đây chính là hậu cung.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì hai lần thị tẩm mà Hoàng Đế sẽ động tình với mình. Dưới mắt nàng, đối với Hoàng Đế mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trên giường có chút thú vị, căn bản không thể để hắn khắc ghi trong lòng.
So với một người lấy sắc hầu hạ, lại không có hậu thuẫn đáng tin như nàng, thì một nữ nhân như Du Phi, có gia thế vững chắc, là lựa chọn hiển nhiên.
Chẳng cần Hoàng Đế phải chọn, ngay cả nàng cũng sẽ chọn Du Phi.
Xuân Hoa hiểu được đạo lý này, nhẹ giọng an ủi:
"Dù gì cũng đều là hầu hạ Hoàng Thượng, tuy nói Lương Nhân vị phần thấp, nhưng dù sao về sau vẫn còn cơ hội, phúc khí nhất định là ở phía sau, chuyện này tạm thời đừng để trong lòng."
Không hẳn, nàng chưa chắc có về sau đâu.
Nhưng thật sự quá uất ức.
Ngay từ đầu đã biết mình phải an phận, nhưng đời trước nàng là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn trăm tỷ, từ nhỏ kim tôn ngọc quý nuôi dưỡng, chưa bao giờ chịu ủy khuất đến như vậy.
Thẩm Khanh không thể không suy nghĩ đến vấn đề duy trì hình tượng đáng thương này.
Cứ thế mà chịu khổ hai năm, ở hậu cung chỉ dựa vào sắc hầu hạ, lại làm một phi tần không được Hoàng Đế sủng ái, liệu có bị kịch bản giết chết không?
Mới thị tẩm hai lần mà Du Phi đã nhằm vào nàng như vậy, sau này nàng không thể nào tránh né mãi việc thị tẩm, mà cũng không thể cố tình làm Hoàng Đế chán ghét mình.
Thẩm Khanh bắt đầu suy nghĩ xa hơn.
Ban đầu nàng định làm cá ướp muối hai năm, tránh khỏi thời điểm tử vong, sau đó đợi đến khi kịch bản mở ra. Dù sao nàng đã biết trước tình tiết, có thể nắm bắt hướng đi để có một kết cục tốt hơn. Nhưng vấn đề là... nàng đến đây quá sớm.
Thực ra nữ chính còn hai năm nữa mới tiến cung, mà sau đó cũng phải mất hơn một năm mới có sự kiện quan trọng.
Nàng đã sống lại một lần, vậy mà vẫn phải chịu đựng uất ức thế này để tiếp tục sống hay sao?
Vậy thì không bằng cứ làm theo ý mình đi.
Còn về việc bám theo kịch bản, chỉ cần không thay đổi quá nhiều, hẳn vẫn có thể khớp lại mà không tạo ra quá nhiều biến số.
Thế nên, điều cần làm bây giờ chính là – được sủng ái.
Muốn có được sự sủng ái, trước tiên phải khiến Hoàng Đế động tâm.
Hoàng Đế vốn không thể trông cậy vào chuyện có thật tâm thật ý với ai, nhưng cho dù không có tình cảm, nàng cũng phải khiến hắn động lòng đôi chút.
Như thế, nàng không thể tiếp tục chỉ dựa vào sắc để hầu hạ Hoàng Đế một cách qua loa được.
Nàng phải đổi phong cách.
Ba ngày sau, Hiên Viên Linh lật thẻ bài của nàng.
Tiểu Xuân Tử đến báo tin, nhưng lần này Hoàng Đế không tự mình đến, mà là để người đưa nàng đến tẩm cung của hắn.
Vẫn như cũ, nàng bị bọc trong chăn, được khiêng đến. Hiên Viên Linh vẫn là tạo hình quen thuộc, ngồi tựa vào gối, tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc.
Khi Thẩm Khanh được đưa vào, hắn vẫn chưa phản ứng, tiếp tục đọc sách.
Dù sao trong mắt hắn, Thẩm Khanh là một yêu tinh câu người, nàng có ở đây hay không, hắn cũng không vội. Chỉ cần đọc hết sách xong, lúc đó mới nhìn nàng cũng chưa muộn.
Trong phòng không có ai khác, Thẩm Khanh lặng lẽ đưa mắt nhìn phong bì quyển sách trong tay hắn.
Nàng nghĩ một lúc rồi ngồi dậy, nhưng vẫn dùng chăn quấn chặt lấy mình, không để lộ chút da thịt nào, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ nhắn thò ra.
Hiên Viên Linh nghe thấy động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn nàng, rồi bất giác bật cười:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Thẩm Khanh có chút ngượng ngùng:
"Thần thiếp chỉ tò mò không biết quyển sách nào mà lại khiến Hoàng Thượng xem chăm chú đến vậy."
Nói rồi nàng che miệng cười nhẹ:
"Hoàng Thượng cứ đọc tiếp đi, thần thiếp không quấy rầy Người."
Giọng điệu mềm mại mang theo chút làm nũng, nhưng không kiêu căng, cũng không có ý cầu sủng.
Hiên Viên Linh không đến mức vì một câu nói như vậy mà tức giận, tiểu cô nương tò mò một chút cũng là chuyện bình thường.
Hắn dứt khoát quay đầu tiếp tục đọc sách.
Thẩm Khanh yên lặng ngồi bên cạnh, cố gắng làm chính mình trông ngoan ngoãn nhất có thể.
Đọc xong một đoạn, Hiên Viên Linh quay đầu lại, liền thấy tiểu nha đầu này đang nghiêng đầu, mí mắt đã sụp xuống, trông như sắp ngủ mất.
Mấy lần trước gặp nàng, nàng đều kiều mị quyến rũ vô cùng. Nhưng lần này, nàng quấn chặt trong chăn, không lộ ra một tấc da thịt, gương mặt yêu kiều kia lại mang theo nét hồn nhiên hiếm thấy.