Triệu Hải không ngờ Hoàng Thượng lại đột nhiên hỏi chuyện này, trong lòng cũng thầm thắc mắc, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Là Thành Vương Gia."
Hiên Viên Linh khẽ cau mày, nhưng chỉ ừ một tiếng. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, hóa ra là tên kia.
"Trừ hắn ra, không còn ai khác sao?"
Triệu Hải trong lòng thầm nghĩ, chuyện này còn phải hỏi sao? Cả triều văn võ, dám làm chuyện như vậy chỉ có Thành Vương Gia. Dù sao, khi Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, người lo lắng nhất chính là vị vương gia này. Thành Vương Gia từ nhỏ đã do Thái Hoàng Thái Hậu nuôi lớn, tiên đế trước khi băng hà còn đặc biệt căn dặn rằng tính tình Thành Vương Gia tuy ngang bướng, nhưng không có ý đồ xấu, nếu có làm ra chuyện gì không hợp phép tắc thì cũng nên tha thứ một hai phần.
Nghe vậy, tâm tư của Hiên Viên Linh không hiểu sao lại tốt lên một chút. Nếu là hắn, thì chắc cũng không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, hắn lại hơi híp mắt. Đã lâu lắm rồi hắn không cảm thấy khó chịu vì một nữ nhân. Tiểu nha đầu kia luôn khiến hắn thoải mái, vậy mà hôm nay, trong lòng hắn lại không yên ổn như vậy.
Lại nhớ đến đêm qua bản thân hoàn toàn mất kiểm soát, mặt hắn vừa đen lại vừa đỏ.
Hắn là Hoàng đế, phép tắc cả một đời, mà lại có ngày mất tự chủ đến mức này?
Trước đây hắn cũng từng có lúc ham muốn Thẩm Khanh, nhưng chưa bao giờ đến mức mất khống chế như hôm qua. Cùng lắm là nhiều thêm vài lần, có phần nóng vội một chút, nhưng vẫn còn trong giới hạn. Đêm qua thì sao? Hắn thực sự giống như một con thú hoang, lờ mờ nhớ lại dáng vẻ tiểu nha đầu kia khóc lóc cầu xin tha, hắn lại hơi chột dạ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play