“A a a a!” Ngô Vinh hét lên một tiếng, quyết tâm cầm dao lên, hét vào mặt Ngô Hựu Lễ: “Bố! Con không chịu nổi nữa rồi, bố mau giành lại cơ thể đi! Nhanh lên!”
“Đến đây, giết bố đi... Ứng Trăn Trăn sẽ chết, sẽ không bao giờ quấy rầy con nữa.” Giọng nói nửa nam nửa nữ từ cổ họng Ngô Hựu Lễ phát ra đầy mê hoặc.
“Không, không!” Ngô Vinh điên cuồng lắc đầu, nước mắt trào ra.
Anh ta cầm dao, quỳ xuống nghẹn ngào cầu xin: “Ứng Trăn Trăn, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô, tôi sẽ ra đầu thú, tôi sẽ công khai mọi chuyện chín năm trước, cô tha cho tôi đi.”
“Quá muộn rồi! Hoặc là anh giết bố anh, hoặc là tự thú, tự chọn đi.” Ứng Trăn Trăn không hề động lòng trước lời sám hối của anh ta, tay ông ta như vuốt chim ưng bóp cổ anh ta, từ từ siết chặt.
Không khí ngày càng loãng, cảm giác ngạt thở như cơn sóng tràn vào mũi và miệng, mắt anh ta đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trên trán, thị giác dần trở nên mờ tối.
Nỗi sợ hãi cận kề cái chết lan tỏa khắp cơ thể, khát vọng sống khiến Ngô Vinh không còn quan tâm đến điều gì nữa, vung dao chém vào tay đang bóp cổ mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play