Cô kết thúc câu nói bằng cách đùa một phen, Tống Tầm Chu nghe thấy, cố gắng nén cười không để lộ ra tiếng. Cô của Tống Tầm Chu nói:
“Không đâu, dượng các con không chỉ than trong lòng mà miệng còn than không ngừng đây.”
“Tâm Hỷ, em lại lôi anh ra làm trò đùa.” Dượng làm bộ lắc đầu thở dài.
Mùa hè trời tối muộn, bữa tối thành công ăn hết trước khi trời tối hẳn, bánh của Tống Tầm Chu rất được ưa chuộng, chẳng mấy chốc đã hết sạch, Lan Hinh còn nói bánh nhỏ quá, ăn không đã. Mẹ liền trả lời cô ấy, bánh làm to sẽ không ngon, quá to ăn sẽ cảm thấy ngấy.
Tề Ngọc Trân thích ăn bánh do anh làm, mẹ chồng nói bánh to dễ ngấy, cô không phản đối chút nào vì một phần là cô không quen ăn tỏi sống và hành sống để giảm cơn ngấy, cô có thể miễn cưỡng thích ăn tỏi chín và hành rắc lên canh nóng hơn.
Bánh nhỏ mà Tống Tầm Chu làm tối nay rất phù hợp với cô. Buổi tối về nhà cô sẽ khen anh thêm một chút mới được. Hôm nay đến nhà ba mẹ chồng, vì bận nói chuyện với các bậc trưởng bối mà bỏ lơ anh, phải dỗ dành anh một phen. Ăn xong bữa tối, mọi người lại trò chuyện một lúc lâu, gần chín giờ tối mới về nhà.
Trên đường về quê, tâm trạng Tề Ngọc Trân vui vẻ không thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play