Bao hạt dẻ c.uối cùng vẫn được Tống Đàm mang đi cất vào kho. Vì Trương Yến Bình hôm qua nằm bò trên tầng hai nghe lén được vài câu, liền góp một ý kiến không ai có thể từ chối.
“Đàm Đàm à, hạt dẻ này giữ tới Tết là vừa đấy!”
“Tới lúc đó bà con trong làng lên nhà chúc Tết, đồ nhà mình dễ bị ăn sạch lắm, mà đi mua ngoài thì nhìn thiếu thành ý. Chi bằng bày đĩa hạt dẻ khô ra, thứ này dai nhách, một hạt gặm cả tiếng là chuyện thường!”
Năm nay cứ ứng phó như thế, sang năm trồng thêm ít hướng dương và đậu phộng, đồ ăn vặt Tết chẳng phải tự mình lo liệu được rồi sao? Trương Yến Bình đầu óc keo kiệt lại nhiều mưu lắm mẹo, vừa nói ra đã đúng ngay tâm ý cả nhà họ Tống!
“Đúng đó!” Cả Ngô Lan cũng hào hứng mường tượng: “Tết đến, bọn nhỏ đến nhà chúc Tết, mình phát mỗi đứa một túi đồ nhà trồng được. Khách đến thì có món nhâm nhi…”
Hạt dẻ khô thì sao? Nhà họ cũng nướng ngon mà! Vừa cắn vừa chảy nước miếng, gặm từng chút một, đúng là có cái thú riêng!
Bà còn đang nghĩ tới Tết sang năm nên chuẩn bị quà biếu thế nào, chứng tỏ nửa năm nay đúng là ăn nên làm ra, lòng người phấn chấn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play