Trăng sao lơ lửng trên cao, làn gió đêm khẽ thổi qua, ngoài sân lũ dế trong bụi cỏ đang kêu râm ran.
Ngô Lan vừa thành thạo châm một đoạn ngải cứu nhỏ, vừa xoa bụng đi qua đi lại, miệng không ngừng làu bàu:
“Đàm Đàm, tối nay mình cho đám Công Chúa ăn cơm trước mặt họ như vậy, có phải hơi tùy tiện không? Thịt cũng chẳng có bao nhiêu miếng, lỡ về nhà họ lại đi mách lẻo bắt mình trả c.h.ó thì sao?”
Vừa nói bà vừa hối hận: “Biết vậy lúc nãy thêm cho họ mỗi người một bát cơm nữa. Chẳng phải người ta hay nói ‘ăn của người thì miệng mềm’ đấy sao?”
Tống Đàm phì cười: Còn thêm cơm nữa á?!
Hai người ăn no căng bụng, lại còn nhai thêm hai viên sơn tra rồi đi lòng vòng ngoài sân hơn nửa tiếng mới dám lái xe về.
Nếu mà thêm một bát nữa thì tối nay chẳng cần đi đâu hết, e rằng còn phải qua chỗ bác sĩ Tiểu Quách châm cứu tiêu thực mới xong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play