Gia Cát Tử Quỳnh rất cạn lời mà nói: “Sư tôn, người đừng chọc nàng!” Lục Tiêu Nhiên nhún vai, sau đó mở miệng nói: “Được, ta biết rồi. Lần này mặc kệ nói như nào, cũng là nàng giúp ngươi. Như thế này đi, cá nhân ta là sẽ không thu nhận đệ tử nữa, hay là thu nhận nàng dưới tên của ngươi, làm đệ tử đời thứ hai của Vô Danh tông đi.” Hắn mới vừa nói ra phương án này, Lăng Tâm Nguyệt lập tức mở miệng từ chối! “Ta không muốn! Ta vốn cùng thế hệ với nàng, kết quả bây giờ biến thành đồ đệ của nàng! Ta vẫn không bằng rời khỏi Vô Danh tông.” Lục Tiêu Nhiên không có khách khí mà liếc nhìn nàng, mẹ nó, để ngươi ở lại Vô Danh tông chúng ta đã rất tốt rồi, người còn muốn được voi đòi tiên, kén cá chọn canh.
Thấp hơn nàng ta một bối phận thì lại làm sao? Lẽ nào ngươi còn muốn cao hơn nàng ta một bối phận chắc? Ngươi muốn làm Ari sao? Có điều, Gia Cát Tử Quỳnh lại cầu xin cho nàng lần nữa: “Sư tôn, như này cũng quả thật không thích hợp lắm, hay là ngươi thu nhận nàng làm một đệ tử ký danh thì sao hả? Dù sao trước đây, hai người cũng xưng hô là cha con.” Lục Tiêu Nhiên vốn là muốn từ chối, nhưng Gia Cát Tử Quỳnh đến Thần Giới đã chịu rất nhiều tủi nhục, đều luôn bị Phật Môn nhốt, không dễ gì mới quay về được, hắn cũng không muốn khiến trong lòng đệ tử bảo bối của mình khó chịu.
Hơn nữa còn có một điểm, Lăng Tâm Nguyệt ở trong tình huống không có nhìn thấy hắn, biết được đồ đệ của hắn bị người ta công kích, bận trước bận sau, cũng xem như là rất tận tâm rồi.
Thôi vậy, cho nàng một cơ hội đi! Khẽ thở dài một tiếng, hắn chỉ đành mở miệng nói: “Được rồi, nếu đã như vậy. Lăng Tâm Nguyệt, từ nay về sau, ngươi xem như là một đệ tử ký danh của ta.” Á Ánh mắt của Lăng Tâm Nguyệt mừng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn kiêu ngạo nói: “Đây… đây… đây là ngươi nói đó, ta không có ép ngươi!” Lục Tiêu Nhiên cười bất lực, nói mà, tính cách kiêu ngạo của cô nàng này, thật sự giống hệt Ari, cái miệng rất cứng! “Được rồi, ngươi cũng đừng ở lì ở đây nữa. Ta tuy thu nhận ngươi làm đệ tử ký danh, nhưng ngươi cũng xem như là đệ tử đời thứ nhất của Vô Danh Tông. Ngươi phải siêng năng, cố gắng, mau chóng nâng cao tu vi của ngươi, đừng để ngay cả đệ tử đời thứ hai cũng không bằng.” Sắc mặt Lăng Tâm Nguyệt đanh lại.
“Yên tâm đi, từ sau khi ngươi cứu sống ta, tốc độ tu luyện của ta, so với trước đây lợi hại hơn rất nhiều lần, ta chắc chắn sẽ không thua bọn họ đâu.” Lục Tiêu Nhiên gật đầu, để Lăng Tâm Nguyệt đến thư viện Đạo Dương trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ tìm kiếm công pháp.
Dù sao, nàng không phải là đệ tử đích truyền của hắn, không thể cho nàng công pháp của đệ tử đích truyền được.
Nhưng những lời nàng vừa nói đó, là có ý gì? Tư chất tu luyện của nàng mạnh hơn nhiều? Lẽ nào nói là vì máu của hắn sao? Máu của hắn giúp nàng tái tạo lại cơ thể, có thể khiến tư chất tu luyện của nàng năng mạnh sao? Lục Tiêu Nhiên biết xương máu của mình là dùng tinh huyết và xương cốt của Bàn Cổ tạo thành, liệu có khi nào là vì quan hệ này không? Nếu là như thế, sau này cứu các đệ tử sống lại, có nên thêm chút tinh huyết của mình vào không? Liệu có khi nào sẽ sinh ra một vài hiệu quả tốt hơn không? Xem ra sau này tìm cơ hội, có thể thử xem sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play