Một lần nữa trở lại thành phố Đồng Lâm, Ngỗi Tân có Vu Hàn Tuyết đi cùng.
Cô và chú của Vu Hàn Tuyết không làm việc ở thành phố tỉnh, đến thành phố tỉnh chỉ để chữa bệnh cho cô ấy. Hai người lớn không thể không có việc làm, nên chỉ đành chạy qua chạy lại giữa hai thành phố, rất phiền phức.
Ngỗi Tân dùng Giọng Nói Mê Hồn xóa đi ký ức của những người trong bệnh viện, khiến bọn họ nghĩ rằng Vu Hàn Tuyết đã xuất viện theo đúng thủ tục chính quy, vậy là Vu Hàn Tuyết có thể tự do hoạt động. Ngỗi Tân vừa trở lại thành phố Đồng Lâm liền lập tức đi tìm cô chú của cô ấy, lại dùng Giọng Nói Mê Hồn với bọn họ. Theo ý của Vu Hàn Tuyết, người thân của cô ấy không biết gì cả mới là an toàn nhất.
Vì không có chỗ ở, nên tạm thời cô ấy ở nhà của Ngỗi Tân.
"Nhà cậu vẫn y như cũ nhỉ." Vu Hàn Tuyết nói.
"Phải, toàn là đồ cũ thôi, không nỡ vứt đi." Ngỗi Tân lấy ra bộ quần áo mới mua đưa cho Vu Hàn Tuyết, "Cậu tắm xong thì mặc tạm quần áo của tớ đi, có thể ống quần hơi dài một chút..."
"Được." Tối qua vì để ra ngoài, Vu Hàn Tuyết che giấu ngoại hình đã thay đồ bệnh nhân ra, mặc tạm một bộ đồ. Sau khi tắm rửa sơ, cô ấy mặc quần áo của Ngỗi Tân vào, cuối cùng cũng có dáng vẻ người trẻ tuổi tràn đầy sức sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play