Ngày hôm sau, hai người đương nhiên đều đến muộn.

Hướng Hàn ngủ gật cả buổi sáng, đến trưa mơ màng tỉnh dậy, phát hiện Tôn Thư Á không biết từ lúc nào đã vào, đang nói chuyện với Lục Trạch. Nghĩ đến việc muốn tác hợp cho hai người, anh theo bản năng đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, tạo cơ hội ở riêng cho hai người.

Lục Trạch ngẩng đầu nhìn anh một cái, cau mày hỏi: “Em đi đâu?”

“Đi vệ sinh.” Hướng Hàn ngáp một cái, giọng nói mềm mại.

Lục Trạch khóe miệng giật giật, dù là nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng sao hắn lại cảm thấy, chỉ cần Tôn Thư Á ở đó, nhu cầu đi vệ sinh của Hướng Hàn lại đặc biệt thường xuyên?

Hướng Hàn vào nhà vệ sinh cũng than phiền: “Tiểu Cửu, sao tôi tác hợp hoài mà Lục Trạch với thụ chính chẳng có tiến triển gì cả?”

“Cái này… có lẽ thời gian chưa đủ?” Hệ thống cũng rất nghi hoặc.

“Chưa đủ à?” Hướng Hàn nói một cách hơi cường điệu: “Tôi đã cố gắng dành thời gian cho họ ở bên nhau rồi, mỗi lần Tôn Thư Á xuất hiện, tôi không phải là tan làm sớm, thì là đi vệ sinh. Tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi vừa nhìn thấy cậu ta, là tự động có cảm giác muốn đi tiểu, đã thành phản xạ có điều kiện rồi. Cứ thế này nữa, nhất định sẽ có vấn đề.”

“……Anh Hướng, ý tôi là… trong cốt truyện gốc, mục tiêu động lòng với thụ chính sau khi công ty gặp khủng hoảng, bây giờ chưa đến thời điểm đó, cho nên hai người có lẽ mới chậm chạp không có tiến triển.” Nếu hệ thống có thân thể, bây giờ biểu cảm nhất định là đổ mồ hôi hột.

“À, thì ra là vậy.” Hướng Hàn cũng có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Nhưng mà còn phải một thời gian nữa à?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thiên Thần là một công ty nhỏ thành lập chưa đầy một năm, không có tiếng tăm gì, trò chơi làm ra chỉ đủ thu hồi vốn. Nếu không may mắn, lỗ vốn cũng là chuyện thường.

Để nổi tiếng, Lục Trạch mua bản quyền chuyển thể game của tiểu thuyết mạng nổi tiếng “Vạn Giới”. Trò chơi này hai tháng trước đã bắt đầu thử nghiệm nội bộ, nhưng Lục Trạch không mấy hài lòng, muốn chỉnh sửa lại một phen. Nhưng vấn đề là, công ty không có tiền, không thể duy trì.

Lục Trạch có một người anh cùng ba khác mẹ, tên là Lục Hải, là con của ba hắn và bé ba. Mẹ Lục Trạch biết chuyện này, tức giận đến mức không nhẹ, trong lúc tinh thần hoảng loạn, không cẩn thận đã gặp tai nạn xe hơi. Mẹ Lục Trạch mất chưa đầy nửa năm, ba Lục Trạch đã cưới người tình nhỏ Triệu Vận Chi, Lục Hải cũng theo đó mà vào nhà.

Mẹ con Lục Hải dùng mọi thủ đoạn ép Lục Trạch ra khỏi nhà họ Lục, vẫn không yên tâm, biết Lục Trạch mở một công ty game, đang phát triển một trò chơi tên là “Vạn Giới”, rất cần vay ngân hàng. Để đánh bại Lục Trạch, Lục Hải mượn thế lực của tập đoàn Lục thị để ngấm ngầm gây áp lực, khiến Lục Trạch không thể vay được tiền.

Không vay được tiền, lần chỉnh sửa lớn cuối cùng cũng đổ bể. Để phối hợp với việc quảng bá phim điện ảnh “Vạn Giới”, Lục Trạch đành phải cho trò chơi này ra mắt vội vàng. Nhưng thị trường game giống nhau rất nhiều, một trò chơi nếu không có gì đặc sắc và công nghệ cốt lõi, rất dễ bị người khác sao chép.

“Vạn Giới” chính là như vậy, chưa được bao lâu ra mắt bản thử nghiệm rộng rãi, thì những trò chơi như “Phương Giới”, “Truyền Thuyết Vạn Giới”, “Vạn Giới Mới” các kiểu... đã mọc lên như nấm sau mưa. Lục Trạch đầu tư phần lớn vốn liếng vào trò chơi này, nhưng dưới sự tấn công của hàng loạt game nhái, vốn liếng không thể thu hồi, thậm chí còn chưa gỡ lại được vốn, lỗ đến mức kiệt quệ.

Sau đó, hắn chỉ có thể làm một số game nhỏ, hoặc làm phát hành liên vận, khó khăn lắm mới duy trì được hoạt động của công ty, mãi đến một năm sau mới dần thoát khỏi đáy vực.

“Chuyện này sẽ không lại xảy ra lần nữa chứ?” Hướng Hàn có phần thương cảm Lục Trạch.

Hệ thống chậm rì rì nói: “Không xảy ra lần nữa thì làm sao mục tiêu có thể rung động với thụ chính đây? Hơn nữa, sau bài học lần này, hắn sẽ làm việc thận trọng hơn, từng bước làm lớn mạnh Thiên Thần.”

“Cũng đúng.” Đáng lẽ là như vậy, nhưng Hướng Hàn vẫn có chút khó chịu.

Nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ việc keo kiệt, không cho anh ăn lung tung ra thì Lục Trạch vẫn đối xử với anh khá tốt. Phải nhìn thấy đối phương gặp xui xẻo, anh thực sự có chút buồn bã.

Lục Trạch xem xong bản tóm tắt thử nghiệm nội bộ, gật đầu nói: “Tạm thời cứ như vậy, chiều nay tôi đi gặp tác giả của “Vạn Giới”, ngày mai đi ngân hàng một chuyến, còn việc ra mắt bản thử nghiệm rộng rãi… cứ để đó đã.”

“Được.” Tôn Thư Á biết Lục Trạch vẫn muốn sửa đổi, cũng biết hắn căn bản là không sửa được. Nhưng cậu ta không muốn giúp đỡ, bởi vì chỉ khi mọi chuyện phát triển giống như kiếp trước, thì cậu ta và Lục Trạch mới có khả năng…

Trở lại chỗ ngồi, báo cáo điều tra về Triệu Hàn Đông vừa được gửi vào hộp thư, Tôn Thư Á xem qua một lượt, rồi nhanh chóng xóa sạch sẽ.

Gần đây Triệu Hàn Đông không được tốt cho lắm, trước tiên là bị Hướng Hàn đá một cú, chỗ nào đó thỉnh thoảng không thể đứng dậy được, phải nằm viện mấy ngày. Vừa mới khỏi bệnh thì máy tính công ty lại bị tấn công, nhân viên liên tục một tuần không thể làm việc bình thường, anh ta tức đến mức mắng té tát các kỹ thuật viên, tự mình đi mời mấy chuyên gia đến. Sau một loạt rắc rối, anh ta hoàn toàn quên mất chuyện xử lý Hướng Hàn.

Chuyện này trong kiếp trước không xảy ra, ai lại rảnh rỗi đi tấn công công ty của Triệu Hàn Đông chứ? Tôn Thư Á nhanh chóng nghĩ đến Lục Trạch, với mức độ quan tâm Hướng Hàn hiện tại của hắn, thì dạy cho Triệu Hàn Đông một bài học cũng là hợp tình hợp lý.

Tôn Thư Á kiếp trước làm việc với Lục Trạch nhiều năm, khá hiểu về thủ đoạn tấn công của hắn. Nghĩ đến vấn đề phía Triệu Hàn Đông vẫn chưa được giải quyết triệt để, trong lòng cậu ta lập tức có kế hoạch.

Hướng Hàn trong nhà vệ sinh đếm từng giây để giết thời gian, thấy sắp hết giờ làm rồi, mới chống đỡ đôi chân tê bì đứng dậy, lầm bầm với hệ thống: “Cứ thế này thì sớm muộn gì tôi cũng bị trĩ mất.”

Trở lại văn phòng, thấy Tôn Thư Á không có ở đó, anh vừa vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, vừa hỏi Lục Trạch: “Nói chuyện thế nào rồi?”

Lục Trạch lắc đầu, nói: “Không được như ý.”

“Hả? Anh không hài lòng với cậu ta à?” Hướng Hàn rất ngạc nhiên, tài liệu không phải nói mục tiêu chưa thích thụ chính thì đã có thiện cảm với cậu ta rồi sao?

Lục Trạch không trả lời, tự mình trầm tư một lúc, đột nhiên nói: “Em về đúng lúc rồi, đi gặp ‘Chó Husky’ với anh.” ( app truyện TᎽT )

“Gì cơ?” Vừa nói đến thụ chính, lại đi gặp chó à? Tư duy của mục tiêu quá nhảy cóc, anh hơi không theo kịp.

Lục Trạch tưởng anh không nghe rõ, lại giải thích một câu: “Là tác giả của “Vạn Giới”, “Chó Husky” là bút danh của cậu ấy.”

Hướng Hàn: …… Vậy lúc nãy không phải họ đang nói về thụ chính sao?

Nhưng nói đến thụ chính, anh lại nhớ đến nhiệm vụ mai mối, vội vàng lắc đầu nói: “Tôi không đi.”

“Sao vậy?” Lục Trạch vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Sắp tan làm rồi, tiện đường đi luôn.”

Vừa mới từ nhà vệ sinh trở về, không thể dùng chiêu “đi vệ sinh” nữa. Hướng Hàn nghĩ một lúc, ôm bụng yếu ớt nói: “Tôi đau bụng, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm. Anh cứ gọi người khác đi, cái gì đó… Tôn Thư Á cũng khá hợp lý.”

Lục Trạch nhìn ra anh đang giả vờ, đi tới xách cổ áo kéo ra ngoài: “Tôn Thư Á có việc, chắc là đi rồi.”

“Đừng đừng đừng, tôi tự đi được.” Hướng Hàn giãy giụa quay người lại.

Ngồi lên xe, anh vẫn còn một vẻ mặt bất mãn. Trong công ty còn nhiều người chưa tan làm, bị kéo đi như vậy, hình tượng của anh mất sạch rồi.

Lục Trạch giúp anh thắt dây an toàn, tiện tay xoa xoa đầu, giọng điệu dịu dàng: “Tác giả đó bao ăn, nghe nói cậu ấy còn là một người sành ăn nữa.”

Ánh mắt Hướng Hàn sáng lên, vội thúc giục: “Sao còn không mau lên?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hướng Hàn: ‘Chó Husky’, nghe thôi đã biết là một tác giả dởm hahaha!

Hệ thống: Hắn đã bỏ ra tiền triệu để mua bản quyền game của người ta đó.

Hướng Hàn……Tên đổ đốn, sao không mua của tôi?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play