Lo lắng Mạnh Trạch sẽ suy nghĩ nhiều hơn, Hướng Hàn vội vàng thả dây, đứng thẳng dậy khỏi cửa sổ. Nhưng chưa kịp đi đến đó, Mạnh Trạch đã lao tới như một mũi tên, ôm chặt lấy anh, như thể đang ôm lấy báu vật đánh mất vừa tìm lại được.
Hướng Hàn sững sờ một chút, rồi cũng ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Mạnh Trạch, chúng ta đừng dày vò nhau nữa, hãy cứ ở bên nhau thật tốt, được không?”
“Được…” Giọng Mạnh Trạch rất nhẹ, mang theo một chút run rẩy, hắn vẫn ôm chặt Hướng Hàn, như thể sẽ không bao giờ buông tay.
“Anh sẽ không ràng buộc em nữa, chỉ cần được bình an vô sự, về sau… em muốn thế nào cũng được.”
Hai người ôm nhau không biết bao lâu, ngay cả khi buông ra, ánh mắt Mạnh Trạch vẫn dõi theo Hướng Hàn, không dám rời đi dù chỉ một khắc.
Hướng Hàn thu dọn dây thừng xong, bất đắc dĩ an ủi: “Anh đừng nghĩ nhiều, em thực ra… chỉ là gọi đồ ăn ngoài thôi.”
Anh cảm thấy, thay vì để Mạnh Trạch hiểu lầm mình định nhảy lầu, định bỏ trốn, thì thà thành thật thú nhận chuyện gọi đồ ăn thì hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT