"Hôm nay em đã vẽ mười tiếng rồi." Chu Huy Nguyệt nhắc lại một lần nữa, giúp Ngô Quyện xoa cổ tay, hỏi cậu có khó chịu không.
Cổ tay Ngô Quyện được người kia nắm giữ, cảm thấy rất ấm, lúc vẽ không cảm thấy mỏi, nhưng bây giờ lại có chút mỏi.
Ngô Quyện rất chăm chú khi làm những việc này, đây cũng là một trong những lý do khiến cậu có thiên phú trong mọi việc. Dù sở thích của cậu đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng khi học gì cũng rất tập trung, khả năng cảm nhận khác thường, nên học gì cũng xuất sắc.
Cậu cũng cảm thấy Chu Huy Nguyệt thậm chí còn cẩn thận hơn cả ông bà của cậu, như thể cậu là một vật dễ vỡ, khi cậu còn nhỏ tập đàn piano mười tiếng, họ chỉ khen cậu chăm chỉ, còn Chu Huy Nguyệt lại tỏ ra như thể cậu vẽ mười tiếng, tay sẽ gãy mất.
Ngô Quyện nghĩ vậy, theo bản năng ngả người vào vòng tay Chu Huy Nguyệt, không hề nghĩ đến khả năng sẽ ngã, như thể Chu Huy Nguyệt chắc chắn sẽ đỡ được cậu.
Chu Huy Nguyệt ôm cậu, Ngô Quyện nhắm mắt lại, cậu nói ra suy nghĩ của mình: "Em muốn hoàn thành quyển sách tranh này."
Đây không phải công việc của cậu, cũng không phải bài tập, không có thời hạn, nhưng vô hình trung có một ranh giới, Ngô Quyện phải hoàn thành trước đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT