Mà sự trách phạt của giáo dụ tới vừa nhanh vừa gấp.
Lúc này đang là cuối thu, gió hiu quạnh cuộn lên chui vào trong cổ áo mọi người. Đã thế tay áo của thư sinh cổ đại vừa dài lại to rộng thế nên lúc ở trong nhà còn đỡ, vừa ra ngoài gió lạnh đã thổi làm người ta run lên.
Nhưng giờ phút này mọi người trong phòng đều nín thở rũ mắt, trán rịn mồ hôi và không ai dám giơ tay lau.
Mà nguyên nhân của việc này là cái tên thư sinh đang đứng giữa đám đông, sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay như sắp đổ kia.
Hôm nay người dạy bọn họ không phải học chính mà là giáo dụ thế nên cả đám tú tài cũng chạy tới nghe giảng với đồng sinh. Mọi người hết sức chăm chú nghe, đột nhiên giáo dụ đổi đề tài và gọi vài người lên trả lời vấn đề.
Có lẽ vì bị gọi đột ngột, cũng có lẽ vì vấn đề khó nên mấy người đều lắp bắp, có điều tốt xấu gì cũng coi như trả lời được. Nhưng đến phiên Vương Sinh thì vấn đề lại vừa xảo quyệt vừa ảo diệu.
Tần Ngộ để tay lên ngực tự hỏi nếu người trả lời là mình thì chỉ sợ trong chốc lát cũng không đáp được cái gì ra hồn. Cậu nhớ rõ câu hỏi kinh nghĩa hồi thi phủ đâu có khó như thế này. Chẳng lẽ đây là trình độ của thi viện ư?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT