Cả nhà Tần Ngộ rời kinh thành vào mùa xuân, nhưng bọn họ phải trải qua quãng đường dài gập ghềnh mới tới được địa phận Kiềm Châu vào đầu hạ.
Nơi Tần Ngộ nhậm chức gọi là Tầm Dương phủ, với ngụ ý đây là nơi vừa thiếu nước vừa thiếu ánh mặt trời. Có nước và ánh mặt trời thì hoa màu mới tươi tốt. Cái tên này mang theo khát vọng chân thành mộc mạc của người dân Kiềm Châu bởi địa thế và thổ nhưỡng nơi này quá tệ.
“Đại nhân, đến cửa thành rồi.”
Tần Ngộ vén màn xe và lập tức thấy tường thành lùn xủn, rách nát, cũ kỹ, hoàn toàn khác vẻ trang nghiêm trong tưởng tượng.
Đường lớn còn coi như bằng phẳng, nhưng liếc mắt một cái lại thấy mấy vết rách lớn bằng cánh tay. Quan binh canh cửa thành cũng mặc quần áo cũ kỹ, sắc mặt vàng như nến.
Bọn họ nhìn thấy xe ngựa thì tiến lên ngăn cản: “Là kẻ nào?”
Theo quy định thì phải hỏi kẻ muốn đi qua cửa thành là hộ nông dân hay thương nhân, là lưu dân hay phần tử khả nghi nào đó. Sau khi xác định không có vấn đề họ mới dựa theo thân phận để thu phí vào thành. Đám Tần Ngộ còn chưa kịp phản ứng đã thấy một người nông dân gánh rau dưa đi tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play