Tới khi trời tối muộn Thái Tử Phi mới nhận được tin tối đó Thái Tử ở lại chỗ Phùng lương đệ.
Lão ma ma bên cạnh Thái Tử Phi không nhịn được tức giận mắng: “Cái thứ khẩu phật tâm xà kia chỉ biết lừa gạt Thái Tử.”
Thái Tử Phi nhếch khóe miệng: “Ngươi tưởng Thái Tử không hiểu sao?” Lão ma ma sửng sốt và lúng ta lúng túng: “Thái Tử Phi, ngài……”
Thái Tử Phi chống cằm, tay còn lại nghịch vật trang trí bên cạnh và lạnh nhạt nói: “Ở vị trí này thì phải gánh được trách nhiệm này. Thái Tử học vỡ lòng từ năm tuổi nên đương nhiên phải biết đạo lý ấy nhưng hắn không quản được thuộc hạ, lại không muốn gánh trách nhiệm nên chỉ có thể tự dỗ chính mình.”
Có lẽ Thái Tử vì danh, vì nhiệt tình muốn giúp nạn dân nhưng mặc kệ mục đích của hắn là gì thì kết quả cũng chứng tỏ hắn không có đủ năng lực và gây ra tai họa. Đó chính là sai lầm lớn nhất.
Nếu Thái Tử chịu chấp nhận việc bản thân không đủ năng lực và ủy quyền cho người khác thì đã chẳng tới nỗi. Thành triều to lớn như thế, sao lại không có người giúp hắn. Phụ hoàng phái toàn người có năng lực để giúp hắn. Ngay cả Trương Hòa và Lý Phi cũng chỉ chịu giới hạn bởi chức quan chứ đầu óc hoàn toàn đủ dùng.
Thái Tử không trị được thế lực bản địa lại cũng không muốn ủy quyền cho người có tài. Kết quả là người có tài thì không có quyền nên không áp được đám quan địa phương. Người có quyền lại không có được bản lĩnh lớn nên cũng không chèn ép được đám tham ô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play