Edit Ngọc Trúc
Hắn vốn dĩ trông đã ôn hòa thanh tú, không có chút gì mang tính công kích. Nói chuyện lại nhẹ nhàng mềm mỏng, dù Tình chưa từng ở chung với thú nhân khác, cũng theo bản năng dung túng hắn vài phần.
Đầu đuôi của Tình khẽ quét qua đám cỏ khô, sau đó cuộn lại đặt bên cạnh mình.
Nhìn một chút cũng không sao, dù sao hắn cũng không ăn hết được bao nhiêu.
Hứa Sương Từ quay đầu lại, nước trên phiến đá đã dần bốc hơi.
Hắn dùng thạch đao cắt thịt thành từng miếng nhỏ.
Lưỡi dao đá rất sắc, hắn tìm thấy nó trong sơn động.
Trong động còn có một số loại đá khác, cùng với những công cụ đơn giản làm từ xương thú. Trông khá giống những khí cụ của thời kỳ đồ đá trong xã hội loài người, không biết đại miêu đã tìm chúng từ đâu.
Thịt sau khi cắt xong được đặt thẳng lên phiến đá để nướng.
Dưới tác động của lửa, lát thịt dần co lại, tiết ra dầu bóng loáng.
Hương thịt lan tỏa, Tình chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua rồi dời tầm nhìn về đống lửa sắp tắt. Đợi đến khi Hứa Sương Từ thêm củi, hắn mới thu ánh mắt lại.
Hứa Sương Từ thấy thịt đã chín gần đủ, liền cắt quả dại thành lát, đặt lên trên.
Quả đỏ chỉ cắt một nửa, phần còn lại được ép lấy nước làm nước sốt rưới lên miếng thịt. Cùi quả không lãng phí, hắn tiện tay cho vào miệng ăn luôn.
Thịt đã chín hẳn, Hứa Sương Từ dùng lá cây gắp miếng thịt ra, kéo phiến đá rời khỏi lửa, rồi tiếp tục thêm củi vào đống lửa.
Trong sơn động không có bàn ghế, hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng trên đám cỏ khô.
Dùng chiếc đũa gỗ tự chế, hắn gắp một miếng thịt nếm thử.
Ngoài dự đoán, rất ngon.
Thịt mềm, không hề có mùi tanh, thậm chí còn mang theo một chút vị ngọt nhẹ. Kết hợp với quả dại nửa chín, tuy có hơi ngọt nhưng vẫn khá hợp khẩu vị.
Hứa Sương Từ đói bụng đã lâu, liền ăn liền hai miếng.
Sau khi lót dạ, thấy đại miêu đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, hắn thử dùng lá cây gắp một miếng thịt lên.
"Ngươi... ngươi ăn không?"
Đại miêu có đôi mắt tròn, nhưng không hoàn toàn mang thú tính. Nó dường như có thể hiểu lời hắn nói, thậm chí giống con người ở chỗ biết tự suy nghĩ.
Hứa Sương Từ từng thử thăm dò xem bên trong nó có phải là một đồng hương nào đó không, nhưng đại miêu chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Tuy rằng không phải đồng loại, nhưng nó cũng có linh tính.
Đây cũng là lý do hiện tại hắn dám mạnh dạn giao tiếp với nó.
Tình chỉ liếc mắt nhìn miếng thịt trong tay hắn một cái, rồi lại thu ánh mắt về.
Không ngờ á thú nhân này lại cố chấp đến vậy, hơn nữa còn không sợ hắn.
Hứa Sương Từ run run rẩy rẩy đẩy phiến lá đến trước mặt đại miêu, nhưng rất nhanh đã rụt tay về.
"Ngươi nếm thử đi, ăn ngon lắm."
Mấy ngày không có ai nói chuyện cùng, dù đối phương chỉ là một con đại miêu, hắn cũng muốn tâm sự.
Á thú nhân nhìn hắn với ánh mắt đầy chờ mong.
Tình vốn không định để ý đến, nhưng như có ma xui quỷ khiến, hắn lại cuốn miếng thịt vào miệng.
Không đủ để nhét kẽ răng, nhưng hương vị quả thật có chút khác biệt.
"Ăn ngon đúng không?"
Tình nhắm mắt, đổi cằm sang gác lên một chân, nằm bò xuống.
Chỉ một chút như vậy thôi, vẫn là để chính hắn ăn đi.
Hứa Sương Từ không nhận được câu trả lời cũng không giận, trái lại càng hứng thú mà giải quyết bữa tối của mình.
Sau khi ăn xong, hắn rửa sạch phiến đá, rồi ra suối đơn giản rửa mặt.
Khi trở lại sơn động, đại miêu vẫn chưa hề di chuyển.
Hứa Sương Từ nhìn bụng hắn, tròn trịa. Hẳn là đã ra ngoài kiếm ăn.
Hắn lại thêm chút củi vào đống lửa, rồi chui vào ổ chăn.
Vị trí hắn đang nằm vốn là chỗ ngủ của đại miêu trước kia, nhưng gần đây hắn đã chiếm mất.
Hiện tại, đại miêu cách giường khoảng một mét, Hứa Sương Từ cũng không còn quá sợ hãi.
Ở chung năm ngày, thậm chí vì có hắn ở đây mà sinh ra một chút cảm giác an toàn.
Hứa Sương Từ cởi áo choàng da thú, kéo đống da trên giường bọc quanh người.
Trời vừa mới tối đen, bụng cũng vừa no, hắn chưa vội ngủ.
Lấy cây kim xương có sẵn cùng sợi gân thú, hắn định bụng vá áo.
Da thú cứng, kim xương lại to, phải dùng lực chọc mới xuyên qua được. Cứ theo tốc độ này, e rằng hắn phải mất mười ngày nửa tháng mới có được một bộ quần áo hoàn chỉnh.
Gió đêm thổi qua, làm ánh lửa trong động bập bùng lay động.
Hứa Sương Từ khoác chăn lông thú, hàng mi dài buông xuống, in một vệt bóng mờ trước mắt.
Hắn chuyên chú với công việc trong tay, thậm chí không phát hiện tình đã thêm củi vào lửa một lần nữa.
Khi cơn buồn ngủ kéo đến, Hứa Sương Từ buông miếng da thú trong tay xuống.
Hắn nằm xuống, yên tĩnh tựa đầu lên lớp da thú làm gối, ánh mắt dừng lại trên đại miêu đang ở mép giường, như thể đang cùng hắn thức đêm.
Ánh lửa hắt lên bộ lông của đại miêu, phủ một tầng ánh sáng mơ hồ, tựa như ấm áp vô cùng.
Hứa Sương Từ nghĩ, không có mùi máu tanh, sau khi rửa sạch sẽ, có khi lông còn phảng phất hương cỏ xanh, chắc hẳn sẽ rất mềm mại và ấm áp.
Hắn rụt cằm vào lớp da thú, giữ nguyên tư thế ấy, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, dường như hắn lại sống lại cuộc đời trước một lần nữa.
Hắn lớn lên ở một ngôi làng miền núi.
Trước mười tuổi, dấu chân hắn phủ khắp rừng núi, khe suối, vô ưu vô lo.
Sau mười tuổi, nhìn thấy bà nội vì lo tiền học cho hắn mà dồn góp từng đồng tiền lẻ, hắn mới hiểu ra nuôi lớn một đứa trẻ không dễ dàng.
Hắn bắt đầu hiểu chuyện.
Giúp gia đình làm việc, mong có thể giảm bớt gánh nặng cho họ.
Hắn đi học muộn hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng thành tích không tệ. Tiểu học, cấp hai, cấp ba… Người thân, thầy cô đều kỳ vọng hắn có thể thi đậu vào một trường đại học danh giá, rời khỏi vùng quê nghèo khó ấy.
Vì thế, hắn càng chăm chỉ học hành hơn.
Ngay cả thời gian rảnh rỗi cũng dùng để làm việc vặt kiếm tiền.
Bận rộn không ngừng, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu một trường đại học danh tiếng. Cuộc sống đại học vẫn tiếp tục là những ngày bận rộn, vùi đầu vào học tập, cố gắng giành học bổng, làm thêm kiếm tiền trang trải học phí…
Tin dữ ập đến vào năm hai, ông bà lần lượt qua đời.
Từ đó về sau, hắn sống những ngày mơ hồ, như một cánh diều đứt dây, không còn vướng bận gì nữa.
Sau này, thời gian dần xoa dịu tất cả.
Hắn tiếp tục như bao người bình thường khác: thực tập, đi làm, kiếm tiền. Vì mưu sinh mà làm việc ngày đêm, tăng ca không ngừng nghỉ.
Hắn kiếm được không ít tiền, nhưng cũng khiến cơ thể kiệt quệ.
Không còn mong chờ điều gì, cũng chẳng lưu luyến gì cả. Dù sống tốt hay không tốt, thực ra cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy chính mình co ro trong chăn, tóc còn ướt sũng, thấy bản thân trong cơn mộng mị đưa tay che lấy lồng ngực, gương mặt tái nhợt.
Ngoài cửa sổ, chớp giật sáng lòa, rọi sáng cả căn phòng…
Nhìn lại quãng đời ngắn ngủi ấy, hắn bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.